"Được!" Vân Lạc Phong lười biếng duỗi lưng một cái, tà tà nhìn về phía mấy vị trưởng lão, nói: "Nếu mọi người không còn chuyện gì nói nữa, thì con muốn trở về nghỉ ngơi một chút."
"Đi đi!"
Hư không trưởng lão phất tay: "Sau này vào học viện Tây Châu rồi, nếu có người nào dám ức hiếp con, vậy thì cứ đến tìm các sư phụ ngay, chúng ta nhất định sẽ trút giận cho con!"
Chân Vân Lạc Phong đang muốn bước đi, vừa nghe câu này của Hư Không trưởng lão thì liền khựng lại, trong lòng không khỏi cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua.
Cô tiến vào học viện Tây Châu này vốn là có mục đích riêng, mặc dù đã bái bọn họ làm sư phụ, nhưng tính ra cũng là vì mục đích của chính mình.
Nhưng những người này, lại thật lòng đối đãi với cô như đồ đệ của bọn họ....
______
Ngay sau khi thân ảnh bạch y của thiếu nữ biến mất rồi, chúng trưởng lão mới thu hồi lại tầm mắt, trên khuôn mặt già nua của mọi người, nụ cười tươi vừa rồi từ từ tắt ngấm.
"Xảy ra chuyện gì?" sắc mặt Hư Không trưởng lão hơi trầm xuống, lạnh giọng hỏi.
Tuyết Oánh trưởng lão nhìn sắc mặt đen kịt của mọi người, bất đắc dĩ đáp: "Vô Cực Môn bị diệt rồi!"
"Cái gì? Vô Cực Môn bị diệt?" đáy mắt Lăng Hải trưởng lão xẹt qua một tia khiếp sợ: "Thực lực của Vô Cực Môn này hình như cũng không thua kém học viện Tây Châu chúng ta bao nhiêu, rốt cuộc là người nào mà có bản lĩnh lớn đến như vậy? Có thể tiêu diệt toàn bộ Vô Cực Môn?"
Tuyết Oánh trưởng lão lại cười khổ một tiếng: "Các người đã quên chuyện xảy ra trong khoảng thời gian trước rồi sao? Vô Cực Môn cùng với một người trẻ tuổi nổi lên tranh chấp, Vô Cực Môn phái hết toàn bộ cao thủ xuất kích đi truy sát người trẻ tuổi kia, trong đó, còn có thêm một vài thế lực khác chen một chân vào, chỉ tiếc, bao nhiêu cao thủ của nhiều thế lực như vậy mà lại chẳng làm gì được người trẻ tuổi kia, ngược lại, Vô Cực Môn cuối cùng còn bị người ta diệt sạch không còn một móng."
Hít!!!
Chúng trưởng lão ai cũng hít sâu một ngụm khí lạnh, sắc mặt người nào người nấy đều lộ ra tia kinh hoàng.
"Người trẻ tuổi kia tên họ là gì ấy nhỉ? Hình như ta có nghe nói đến biệt hiệu của hắn là....." Hư Không trưởng lão nhíu chặt mày, ông vỗ vỗ đầu mình, giống như làm như vậy thì sẽ giúp mình nhớ ra được biệt hiệu của người kia.
"Cái này ta biết!" Quỳnh Thiên trưởng lão vừa nghe thấy lời này, tức khắc liền nhảy dựng lên, cười tủm tỉm mà nói tiếp lời Hư Không trưởng lão: "Người trẻ tuổi kia có biệt hiệu là Quỷ đế!"
Quỷ đế?
Hai chữ này làm cho Hư Không trưởng lão lần nữa lâm vào trầm tư, một lúc lâu sau, ông mới ngẩng đầu lên hỏi: "Vậy mấy thế lực kia nói thế nào? Nhìn biểu tình của bà, hình như không chỉ có mỗi việc Vô Cực Môn bị diệt đơn giản như vậy."
Khóe miệng Tuyết Oánh trưởng lão gợi lên một độ cong lãnh diễm: "Mấy thế lực kia muốn học viện Tây Châu chúng ta hỗ trợ, cùng nhau liên thủ đối phó Quỷ đế."
"Hỗ trợ?" nghe xong, Hư Không trưởng lão lại nhịn không được mà nhíu mày: "Học viện Tây Châu chúng ta trước giờ luôn luôn mặc kệ ân ân oán oán của đại lục này, huống hồ gì, chuyện này vốn dĩ là do mấy thế lực kia nảy lòng tham, muốn cướp đoạt bảo vật của người ta, bọn chúng còn có mặt mũi gì mà kêu chúng ta đi hỗ trợ chứ?"
"Ta cho rằng, lời của huynh trưởng ta rất có đạo lý!"
Hư Vô trưởng lão liếc mắt nhìn huynh trưởng nhà mình: "Thực lực của Quỷ đế không đơn giản, chúng ta tốt nhất là đừng xen vào chuyện này làm gì, bằng không, nói không chừng kết cục của Vô Cực Môn hôm nay chính là tương lai của học viện Tây Châu chúng ta sau này."
"Ha ha..." Lăng Hải trưởng lão cười ha ha hai tiếng: "Nói thật, ta lại rất thưởng thức tên tiểu tử Quỷ đế này, nếu như ta có thể gặp được hắn sớm một chút, thì ta chắc chắn sẽ nghĩ đủ mọi cách thu hắn làm đồ đệ!"
"Thôi bỏ đi!" Tuyết Oánh trưởng lão cười khổ một tiếng: "Phiền phức mà tên tiểu tử Quỷ đế này gây ra quá nhiều rồi, nếu thật thu hắn làm đồ đệ, vậy ông cứ chờ theo sau đuôi hắn mà giúp hăn thu dọn phiền phức đi, ông thử nhìn mà xem, hiện tại ở đại lục này đã có hết bao nhiêu người muốn giết hắn rồi hả? Vậy mà hắn vẫn tiếp tục gây thêm phiền phức, quả thật là một chút thiệt thòi cũng không chịu nhận! Vô Cực Môn kia, hắn nói diệt là diệt, thật sự là không sợ chọc giận người trong thiên hạ. Ta cảm thấy, vẫn là đồ đệ Phong nhi nhà chúng ta tốt hơn, Phong nhi tốt xấu gì cũng là một nữ tử, khẳng định là sẽ hiểu chuyện hơn tên Quỷ đế kia, cũng sẽ không gây ra nhiều phiền phức như hắn."
Thời khắc này đây, Tuyết Oánh trưởng lão nào có ngờ được, phiền phức mà Vân Lạc Phong gây ra chẳng những nhiều mà còn lớn hơn cả phiền phức của Vân Tiêu.
Đợi đến khi bà biết được thì đã muộn mất rồi, chỉ có thể cam chịu, một bên âm thầm rơi nước mắt hối hận, một bên thì lo giúp Vân Lạc Phong giải quyết phiền phức.