Edit: Sahara
Bên trong phủ thành chủ.
Trong đình hóng gió có một nữ tử đang ngổi ngay ngắn ở đó, thanh y mềm mại như nước, đay lưng màu tím từ eo rũ xuống, xinh đẹp vô cùng, nhìn chẳng khác gì tiên tử.
Nữ tử kia nhận thấy hai người Vân Lạc Phong bước vào, khẽ nâng tầm mắt lên, khoảnh khắc mà cô ta nhìn thấy Hỏa Hỏa, đáy mắt chợt có một tia sáng lóe lên rồi tắt ngay, nụ cười bên khóe môi càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Chẳng qua, sắc mặt của nữ tử này có phần tái nhợt, đôi môi không hề có huyết sắc, thoạt nhìn chính là bộ dáng của một người bệnh.
Tuy nhiên, sau khi Hỏa Hỏa nhìn thấy diện mạo của người nữ tử này, trong đồng bỗng nổ ầm một tiếng, trong lòng bốc lên lửa giận hừng hực, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Tiêu Như? Là ngươi! Vậy mà lại là ngươi!"
"Hỏa Hỏa, muội biết ả?" Vân Lạc Phong rũ mi mắt xuống, trầm giọng hỏi.
Hỏa Hỏa tức đến cả người run rẩy không thôi: "Năm đó, A Diệp cứu muội, còn vì muội mà kiến lập Diệp gia, nữ nhân này chính là đồ đệ mà A Diệp đã thu sau khi kiến lập xong Diệp gia. Sau này, bởi vì ả ta muốn quyến rũ A Diệp nên bị huynh ấy trục xuất khỏi sư môn. Tại sao bây giờ ả ta lại ở đây?"
Nếu nói, bởi vì Cảnh Giang đã quên mất mình mà khiến cho Hỏa Hỏa đau lòng không thôi, thì sự xuất hiện của Tiêu Như lại càng khiến Hỏa Hỏa thêm thất vọng.
Tại sao lại như vậy?
A Diệp vốn không phải là người như vậy, tại sao sau khi quên mất mình rồi, huynh ấy lại lựa chọn ở bên Tiêu Như?
Tiêu Như mỉm cười, chậm rãi đứng lên.
Cô ta cất bước nhẹ nhàng, dải đai lưng màu tím khẽ bay theo gió, đẹp đến mức làm người ta không cách nào bỏ qua.
"Hỏa Hỏa, đã lâu không gặp!"
Đôi đồng tử của Hỏa Hỏa chợt co rút: "Ngươi biết ta? Không! Không thể nào có chuyện này được! Ngươi chẳng qua chỉ là một nhân loại, làm sao có thể sống lâu như vậy được? Làm sao còn nhớ được ta chứ?"
Tiêu Như cười cười: "Vận khí của ta tốt! Trong lúc vô tình học được bí thuật đoạt xác trọng sinh, sau khi ta già đi, ta sẽ tự sát, sau đó tìm một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp mà đoạt xác, sau khi đoạt xác thành công, thân thể bị ta chiếm giữ sẽ từ từ biến thành dung mạo vốn có của ta! Hỏa Hỏa, ngươi đã từng độc chiếm sự sủng ái của sư phụ, sư phụ vì ngươi mà không tiếc hạ một mệnh lệnh bá đạo như vậy cho hậu nhân của người, khiến cho Diệp gia trong suốt ngàn năm qua phải phục vụ cho một mình ngươi."
"Tuy nhiên, bây giờ thì ta đã trở thành vị hôn thê của người, cho dù bây giờ người không được ưu tú và cường đại như trước kia cũng không sao, ta cũng chỉ yêu mỗi một mình người mà thôi. Ta chỉ cần được làm thê tử của người là đủ, mặc kệ người có yếu kém thế nào cũng không quan trọng." khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Như khẽ nở nụ cười: "Bất quá, ta có lòng tin, người yếu kém chẳng qua là nhất thời mà thôi, sớm muộn gì người cũng sẽ trở nên cường đại như trước, cho nên, ta mới cố ý để chính mình bị trọng thương, ép người phải đến Táng Thần Sơn tìm Táng Thần Hoa về!"
Đôi mắt Hỏa Hỏa ngập tràn lửa giận: "Ngươi có biết lấy thực lực hiện tại của huynh ấy mà đi đến một nơi hung hiểm như vậy, sẽ rất dễ bị mất mạng không hả?"
"Chết thì đã sao chứ? Nếu người chết, ta lại đi tìm người!" Tiêu Như khẽ cười mà nói: "Hỏa Hỏa, chắc ngươi cũng đã nhìn ra được, hiện tại sư phụ đối với ta tốt như thế nào? Vì ta, dù phải mạo hiểm tính mạng người cũng cam tâm tình nguyện, không uổng công ta tìm người suốt ngàn năm qua, rốt cuộc cũng có thể tìm được người chuyển thế của sư phụ!"
Thân mình Hỏa Hỏa run rẩy càng thêm kịch liệt, vốn dĩ cô bé đã muốn chúc phúc cho A Diệp, nhưng ai có ngờ, người cướp đi A Diệp lại là nữ nhân này.
Bỗng nhiên, khuôn mặt đầy tươi cười của Tiêu Như đột ngột thay đổi, cô ta khóc không thành tiếng, đưa tay lên bụm lấy một bên má của mình, trong mắt ngập tràn bi thương thống khổ.
"Như nhi, nàng làm sao vậy?"
Lúc đầu, Hỏa Hỏa còn không biết tại sao Tiêu Như lại đột nhiên thay đổi sắc mặt như vậy, sau đó, cô bé bỗng nghe thấy giọng nói quen tai từ phía sau truyền đến.
Cảnh Giang nhanh chân bước tới bên người Tiêu Như, biểu tình vô cùng khẩn trương, hắn nhìn Tiêu Như đang khóc thút thít, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào.