Edit: Sahara
Cảnh Giang nghiêm túc gật gật đầu, ánh mắt đầy kiên định: "Được, ngay bây giờ ta sẽ đi tìm người của mấy gia tộc kia, nếu như bọn họ không thần phục, ta sẽ quyết chiến với bọn họ!"
Dứt lời, Cảnh Giang nhìn Tiêu Như một lần cuối, đáy mắt mang theo một tia quyết tâm, rồi hắn xoay người đi về hướng đại môn phủ thành chủ.
Tiêu Như chăm chú nhìn theo thân ảnh rời đi của Cảnh Giang, khóe môi gợi lên một nụ cười: "Tiềm lực của một người, luôn luôn là nhờ bị bức vào chân tường mới chịu bộc phát ra. Dựa vào thực lực hiện tại của Cảnh Giang mà nói, nếu như hắn đi tìm người của mấy gia tộc kia, thì chắc chắn sẽ khiến sinh mạng của bản thân gặp nguy hiểm. Đến lúc đó, hắn mới có thể bộc phát được tiềm lực của chính mình."
Trong Cảnh Thành này, địa vị của phủ thành chủ đã không còn cao được như trong quá khứ, đặc biệt là sau khi Cảnh Giang ra đời.
Cho nên, Tiêu Như mới muốn cho Cảnh Giang đi thu phục các gia tộc khác, tạo nên một chút thành tựu cho cô ta xem.
"Sư phụ, người đừng trách ta sao quá nhẫn tâm, ta thật sự rất nhớ người khi còn là một nhân vật đứng trên đỉnh cao, giúp người trong thiên hạ chỉ điểm bến mê!"
Ánh mắt Tiêu Như lập lòe, nếu như Cảnh Giang có thể khôi phục lại thực lực như trước kia, thì Tiêu Như này tất nhiên sẽ nguyện ở bên cạnh người cả đời không rời xa.
Ngược lại....
Cô cũng không ngại đích thân mình giết chết Cảnh Giang, để linh hồn của sư phụ một lần nữa đầu thai chuyển thế.
_____
Bên ngoài phủ thành chủ.
Hỏa Hỏa rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của Vân Lạc Phong, vẻ sáng ngời trong đôi mắt to của cô bé lúc này thật ảm đạm, ngập tràn bi thương thống khổ.
"Chủ nhân, chúng ta về thôi!"
"Không định nán lại thêm một chút sao?" Vân Lạc Phong nhướng mày cười nhạt, châm chú mà nhìn Hỏa Hỏa.
Hỏa Hỏa cắn cắn môi: "Huynh ấy quên mất muội rồi, lưu lại lâu hơn cũng có ích gì đâu? Chủ nhân, chỉ qua có một kiếp người, mà đã dễ dàng quên hết tất cả mọi thứ như vậy sao?"
Vân Lạc Phong trầm tư suy nghĩ hết nửa ngày, đột nhiên, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh thâm thúy nhìn về một mảnh trời xanh thẳm xa xăm: "Nếu như có kiếp sau, dù là biển người mênh mông, nhưng khi gặp lại Vân Tiêu, dù chỉ là liếc mắt một cái thôi thì ta cũng có thể nhận ra được chàng!"
Thiên hạ muôn ngàn chúng sinh, duy chỉ có mình Vân Tiêu là có thể mang đến cho cô một cảm giác đặc biệt khác thường.
Cho nên, dù chỉ là liếc mắt, thì cô cũng dám khẳng định mình hoàn toàn có thể nhận ra được chàng.
Hỏa Hỏa cúi đầu, trầm mặc không nói.
Đột nhiên, có một bóng người từ trong phủ thành chủ vội vàng đi ra, hùng hổ mà đi trên đường.
Hỏa Hỏa giật mình: "A Diệp? Huynh ấy muốn làm gì thế kia?"
"Không yên tâm sao?" Vân Lạc Phong nhướng mày nhìn Hỏa Hỏa, khóe môi hơi cong lên: "Nếu như muội không yên tâm, ta có thể đưa muội đi xem thử!"
Tâm Hỏa Hỏa bỗng nhiên run lên, cô bé vốn định xoay người bỏ đi, thế nhưng, hành động vừa rồi của Cảnh Giang quá mức khác thường, quả thật là cô bé không cách nào yên tâm được.
"Chủ nhân, muội..... muội muốn đi xem thử!"
Ngàn năm tơ vương, há có thể nói quên liền quên ngay?
Nếu như không nhờ có A Diệp, cô bé cũng không thể nào gặp được chủ nhân.
"Đi thôi!"
Vân Lạc Phong bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cho dù Hỏa Hỏa đã nói là sẽ quên hắn ta, nhưng nào có thể dễ dàng buông bỏ như vậy.
______
Lăng gia.
Hai hộ vệ đang nghiêm túc canh gác trước đại môn, đột nhiên trông thấy Cảnh Giang đang hùng hùng hổ hổ đi tới, khiến cả hai cảm thấy sửng sốt không thôi.
"Thiếu thành chủ, gia chủ nhà ta đang cùng với khách nhân uống trà đàm đạo, xin người đợi ta vào thông báo với gia chủ một tiếng rồi hãy đi vào."
Cảnh Giang hừ lành một tiếng, không thèm để ý đến lời khuyên bảo của hộ vệ giữ cửa, mà mạnh mẽ xông thẳng vào trong.
Hai hộ vệ giữ cửa vội vàng tiến lên chặn Cảnh Giang lại: "Thiếu thành chủ, gia chủ của chúng ta thật sự là đang có việc, xin đợi ta vào bẩm báo rồi người hãy vào!"
"CÚT NGAY!"
Cảnh Giang gầm lên một tiếng, đẩy mạnh hai tên hộ vệ đang cản đường mình ra, mà ngay lúc này, gia chủ Lăng gia đang ở trong đại sảnh tiếp đãi khách nhân của Lăng gia cũng bị kinh động tới.
Gia chủ Lăng gia nhíu mày, rồi quay sang nói cùng với khách nhân: "Ta đi xem thử, rất nhanh sẽ quay lại ngay."
Dứt lời gia chủ Lăng gia liền nhanh chân bước ra khỏi đại sảnh, trùng hợp để ông ta thấy được cảnh tượng Cảnh Giang cường thế đẩy ngã hộ vệ giữ cửa của Lăng gia, tức thì, trong mắt gia chủ Lăng gia liền xẹt qua một tia lãnh lệ.