Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1236

Edit: Sahara

"Các ngươi đi tra cho ta! Lập tức đi tra! Ta muốn biết là kẻ nào cả gan động đến đồ đệ của ta!"

Trong thư phòng, Diêu Thư phẫn nộ đập mạnh tay lên bàn một cái, tức giận quát lớn: "Bất cứ kẻ nào dám tổn thương đồ đệ của ta, ta đều sẽ khiến cho chúng không được chết tử tế!"

Diêu Mộng Kỳ ngoài mặt thì là đồ đệ của Diêu Thư, nhưng kỳ thực bên trong, Diêu Mộng Kỳ chính là con gái riêng của ông ta.

Bởi vì trong nhà ông ta có một con cọp cái, cho nên ông ta mới an bày cho mẹ con Diêu Mộng Kỳ sinh sống bên ngoài, cũng chính vì nguyên nhân này mà Diêu Thư luôn có cảm giác Diêu Mộng Kỳ chịu nhiều thua thiệt.

"Trưởng lão!" một tên thuộc hạ cẩn thận liếc nhìn Diêu Thư, nói: "Người ở bên ngoài đồn đãi, là do tay chân của tiểu thư không sạch sẽ, cho nên mới bị người ta phế đi.

"Nói nhảm! Đồ nhi của ta được nuông chiều từ bé, muốn cái gì có cái đó, hà tất phải đi ăn cắp đồ của người khác?" hai mắt Diêu Thư phun trào lửa giận: "Khẳng định là có người đặt chuyện vu khống, các ngươi nhất định phải đem chuyện này điều tra thật rõ ràng cho ta!"

"Dạ, trưởng lão!"

Mọi người ôm quyền, cung kính đáp.

Lúc này đây, có một vị trưởng lão khác đứng bên cạnh Diêu Thư trầm ngâm suốt nửa ngày, bây giờ mới lên tiếng hỏi: "Diêu Thư trưởng lão, ông cảm thấy chuyện này có khả năng là do bọn người Hư Không làm hay không? Nói đến cùng thì viện trưởng đại nhân luôn là người thần long thấy đầu không thấy đuôi, ta cũng đã có rất nhiều năm rồi chưa gặp được ngài ấy. Hiện tại, học viện Tây Châu chúng ta đã chia làm hai đại phái, cả hai bên đều không ngừng tranh đấu gay gắt, ta cảm thấy đám người Hư Không có hiềm nghi rất lớn!"

Đáy mắt Diêu Thư hiện lên tia sáng tàn nhẫn: "Nếu để ta biết, là do đám người Hư Không đả thương nữ nhi của ta, thì ta tuyệt đối sẽ không để yên cho bọn chúng!"

Trước mặt vị trưởng lão này, Diêu Thư không có xưng hô Diêu Mộng Kỳ là đồ đệ, mà lại thành thật gọi là nữ nhi.

Ngoại trừ một số ít những người thân tín như vị trưởng lão này ra, thì những người còn lại bên ngoài không hề biết được quan hệ thật sự giữa ông ta và Diêu Mộng Kỳ....

"Ta cảm thấy khả năng của chuyện này không lớn lắm!" một vị trưởng lão khác cũng lên tiếng: "Mặc dù đám người của Hư Không luôn tranh đấu gay gắt với chúng ta, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện người người phẫn nộ như thế này đâu!"

"Hừ!" Diêu Thư hừ lạnh một tiếng: "Có gì mà không có khả năng chứ? Tri nhân tri diện bất tri tâm! Trong số mười học sinh của bảng chữ Thiên, thì có hết sáu người là nằm trong sự khống chế của chúng ta rồi, bọn chúng chỉ nắm trong tay được có bốn người mà thôi. Cho nên, bọn chúng muốn diệt trừ một vài học sinh của chúng ta cũng là chuyện bình thường! Hơn nữa, Mộng Kỳ lại là con gái của ta, hiển nhiên là sẽ trở thành mục tiêu đầu tiên của bọn chúng!"

Diêu Thư hận đến nghiến răng nghiến lợi, quả quyết đưa ra nhận định, ngoại trừ đám người Hư Không, thì không còn người nào vừa có đủ thực lực lại có lá gan đến mức có thể làm ra những chuyện tàn nhẫn như thế này.

Bọn chúng phế con gái mình thì cũng thôi đi, lại còn bôi nhọ là tay chân con bé không sạch sẽ nữa chứ.

Nữ nhi nhà mình mà cần tham lam một ít tiền tài của người khác hay sao?

________

So sánh với học viện Tây Châu đang nổi lên phong ba không ngừng, thì Vân Lạc Phong lại không bị ảnh hưởng gì cả.

Lúc này, trong tay cô đang cầm một bức chiến thư, hai mày hơi nhíu lại nghiêm túc mà đánh giá bức chiến thư được chế tác tinh xảo này.

"Ta biết ngay mà, lần này chắc chắn là xong đời rồi!"

An Tử Hạo đứng ngay bên cạnh Vân Lạc Phong, luôn miệng lầm bầm: "Thiếu gì người cô không chịu khiêu chiến, một hai cứ chọn Hồ Lâm kia làm gì? Bây giờ thì hay rồi, Hồ Li sư huynh hạ chiến thư với cô, nếu như cô đồng ý thì sẽ bị hắn ta trả thù, còn không đồng ý thì sẽ bị cười nhạo là hèn nhát!"

"Tại sao ta phải đồng ý?" Vân Lạc Phong tiện tay ném chiến thư qua một bên, khóe môi cô gợi lên một độ cong: "Ta đối với mấy việc ứng chiến này không hề có hứng thú!"

Trước đó khiêu chiến với học sinh bảng chữ Địa chẳng qua là vì để lưu lại học viện mà thôi.

Bây giờ cô đã lưu lại được rồi, mắc gì còn phải đi ứng chiến chứ?

"Nhưng mà.... Nếu như cô không ứng chiến, thì Hồ Li sư huynh chắc chắn cũng sẽ đến tìm cô gây phiền phức!"

An Tử Hạo lo lắng sốt ruột không yên, bất luận thế nào, hắn cũng không hy vọng Vân Lạc Phong sẽ gặp phải nguy hiểm gì.
Bình Luận (0)
Comment