Editor: hàn ánh nguyệt =.=
Mọi người xung quanh đều cảm nhận được trên người Hồ Li đã bắt đầu khởi động lực lượng, bị đè ép đến nỗi không nói nên lời, chỉ có thể trợn mắt há miệng nhìn hai người trên lôi đài.
Vẻ mặt Mộ Nhiên càng thêm lo lắng, đáng tiếc, cũng đã không còn kịp rồi...
Ngay vào khoảnh khắc hắn vừa đến trước mặt Hồ Li, lực lượng Hồ Li bộc phát ra hết, giống như gió lốc quét ngang về phía Vân Lạc Phong.
Ầm!
Tiếng nổ mãnh liệt vang vọng khắp cả trên lôi đài, cho nên lôi đài bị nổ thành một đống hoang tàn.
Mộ Nhiên dừng bước, ngạc nhiên nhìn khói bụi nổi lên bốn phía lôi đài, một cỗ lửa giận từ trong người hắn bùng cháy lên, hai con mắt đỏ bừng chuyển nhìn Hồ Li: "Hồ Li, ngươi có biết xuống tay có mức độ hay không hả? Nha đầu này là ta nhìn trúng mà ngươi cũng dám giết nàng?"
Hồ Li cũng ngẩn người rồi.
Hắn vốn tưởng rằng Vân Lạc Phong có thể tránh được một kích này, ai biết, nàng lại không thể tránh được?
Tại sao có thể như vậy...
Chủ ý của hắn là không muốn giết nữ nhân này, hắn chỉ là không muốn thua ở trong tay nàng mà thôi.
"Vân cô nương!"
An Tử Hạo lo lắng gọi một tiếng, hai dòng nước mắt từ khóe mắt chảy xuống: "Tiểu thư, đều là chúng tôi không tốt, đã liên lụy đến người..."
Ngay từ đầu, nếu không phải vì bọn họ đắc tội Vương Mộc Cảnh, Vân Lạc Phong sẽ không có khả năng kết thù với Vương Mộc Cảnh, Vương Dịch cũng sẽ không làm khó nàng, nàng cũng sẽ không ở ngay trước mặt công chúng đánh Vương Dịch...
Như vậy, chuyện kế tiếp cũng sẽ không xảy ra.
Ngay lúc này, tự trách và áy náy chiếm cứ hết trái tim An Tử Hạo, làm cho tim hắn run run lên.
"Ha ha ha!"
Vương Mộc Cảnh ha ha nở nụ cười, tiếng cười kia mang theo sự điên cuồng: "Nàng đã chết, rốt cục nàng ta cũng đã chết! Nữ nhân này đắc tội ta, kết cục chắc chắn sẽ không dễ chịu!"
An Tử Hạo nghe thấy tiếng cười của Vương Mộc Cảnh, đôi mắt trở nên giống như sài lang hổ báo, phẫn nộ nhìn Vương Mộc Cảnh.
"Ngươi câm miệng cho ta!"
Vương Mộc Cảnh cười lạnh một tiếng: "Tiểu tạp chủng, ngươi nói ai ầm ĩ? Không có Vân Lạc Phong làm chỗ dựa cho ngươi, các ngươi chính là một đám phế vật! Ha ha ha!"
Lời nói này khiến cho cảm xúc của An Tử Hạo vỗn dĩ đã được kiềm chế nháy mắt bộc phát, lửa giận của anh tràn ngập trời nhào về phía Vương Mộc Cảnh, hung hăng cắm một miếng ở trên vai của hắn.
"A!" Vương Mộc Cảnh hét lên một tiếng, "Mau, mau giúp ta lôi cái tên tiểu tạp chủng này ra!"
Ngay lập tức người chung quanh nhanh chóng kéo An Tử Hạo đi xuống, muốn túm hắn từ trên người Vương Mộc Cảnh xuống.
Nhưng mà An Tử Hạo cắn chặt bả vai Vương Mộc Cảnh, chết sống không chịu mở miệng ra.
"Tiểu súc sinh!" Ánh mắt Vương Dịch lạnh lùng, đánh một chưởng vào vai An Tử Hạo, lập tức thân thể hắn như diều đứt dây, bay ra ngoài, hung hăng ngã vào trong đám người.
Cùng lúc đó, bả vai của Vương Mộc Cảnh cũng bị hắn kéo xuống một miếng thịt, máu chảy không ngừng.
"Đánh, đánh hắn cho ta, đánh chết tên tiểu súc sinh này!"
Bởi vì có quan hệ với Vương Dịch nên sau người Vương Mộc Cảnh thường xuyên có một đám nhỏ người hầu theo, bây giờ nghe thấy hắn tức giận, những tên theo hầu này nhanh chóng tiến lên, thượng cẳng tay hạ cẳng chân với An Tử Hạo đang té ngã trên mặt đất.
An Tử Hạo đau đến co rút thành một khối, dù thế nào cũng không kêu lên một tiếng.
"Tử Hạo ca ca!" Đáy mắt tiểu loli phiếm nước mắt những vẫn cứ cố không để cho nước mắt rớt xuống, nàng đẩy đám người ra, muốn chạy đến trước mặt An Tử Hạo.
Ai ngờ, một cái chân từ bên cạnh duỗi ra, khiến nàng vấp phải ngã xuống.
"Vật, nhỏ, tốt nhất ngươi an phận một chút," Vương Mộc Cảnh đè chặt miệng vết thương đang không ngừng chảy máu ở bả vai, đi đến trước mặt tiểu loli, nhấc thân mình nàng lên, âm âm u u cười nói, "Chắc chắn An Tử Hạo chỉ còn đường chết, Vân Lạc Phong cũng đã chết, ngươi vẫn nên đi cùng ta đi thôi!"