Editor: hàn ánh nguyệt =.=
"Ngươi rất mạnh."
Cơ Cửu Thiên nở nụ cười, nụ cười của hắn cuồng quyến, đáy mắt có sự cao ngạo không để thế nhân vào trong mắt.
"Không biết bổn tọa có thể đánh với ngươi một trận hay không?"
"Được."
Vân TIêu chậm rãi buông thiếu nữ trong lòng ra, ánh mắt lãnh khốc nhìn về phía Cơ Cửu Thiên, mặt không chút thay đổi nói.
"Vân Tiêu!"
Vân Lạc Phong kéo ống tay áo Vân TIêu lại, khẽ cau mày: "Ta không biết thực lực của Cơ Cửu Thiên ở cấp bậc nào."
Dường như sợ Vân Lạc Phong sẽ lo lắng, ánh mắt Vân Tiêu nhu hòa lại, hắn vỗ vỗ tay nàng nói: "Chờ ta."
Vân Lạc Phong khẽ buông lỏng tay ra, ánh mắt của nàng nhìn dung nhan lãnh khốc tuấn mỹ của nam nhân, khõe môi hơi hơi cong lên một độ cong.
"Được, ta chờ chàng!"
Nàng tin tưởng Vân Tiêu!
Nếu Vân Tiêu đã đáp ứng Cơ Cửu Thiên vậy thì có thực lực để có thể chiến đấu.
Vân Tiêu ấn xuống trên trán Vân Lạc Phong một nụ hôn, thấp giọng nói: "Rất nhanh ta sẽ trở lại."
Dứt lời, hắn ngẩng đầu, trong nháy mắt nhìn vào Cơ Cửu Thiên, vẻ mặt lại lãnh khốc trở lại.
"Đi."
Cơ Cửu Thiên cuồng tiếu cười một tiếng: "Ngược lại bổn tọa muốn lĩnh giáo một chút thực lực của Quỷ Đế!"
Quỷ Đế?
Mấy trưởng lão còn chưa rời đi nghe thấy lời này của Cơ Cửu Thiên, ngay lập tức ánh mắt mọi người đều nhìn vào người Vân Tiêu.
Viện trưởng gọi hắn là Quỷ Đế?
Chẳng lẽ, người nam nhân này là Quỷ Đế đại sát tứ phương trong lời đồn, bằng vào thực lực của bản thân tiêu diệt Vô Cực Môn?
Rõ ràng Diêu Thư sợ tới mức trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Hắn đắc tội ai không được mà lại đắc tội đến Quỷ Đế rồi hả?
Với thực lực của Quỷ Đế, chỉ sợ tất cả trưởng lão trong Viện trưởng lão đồng thời xuất thủ, cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn.
Giờ khắc này Diêu Thư rốt cuộc hiểu rõ, vì sao nam nhân này dám động thủ với Mộng Kỳ, thì ra là quả thật hắn không hề để học viện Tây Châu vào trong mắt.
Buồn cười chính là, hiện giờ mình có hối hận cũng đã quá chậm rồi...
...
Diêu Mộng Kỳ nằm ở trên giường, chờ đợi tin tức tốt từ Diêu Thư.
Nhưng cuối cùng, chờ đợi nàng chính là một đám thị vệ đến trói nàng lại, kéo nàng đến hình sự đường.
"Các ngươi muốn làm cái gì? Lại dám động thủ với ta, sư phụ ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"
Thị vệ nghe nói lời này, cười lạnh một tiếng: "Ngươi nói là trưởng lão Diêu Thư sao? A..., Không đúng, hiện tại hắn ta đã không còn là trưởng lão rồi, giờ tự thân còn khó bảo toàn, còn lo lắng cho ngươi sao?"
Tự thân khó bảo toàn?
Toàn thân Diêu Mộng Kỳ rùng mình một cái, sắc mặt tràn ngập hoảng sợ.
Tại sao lại có thể như vậy?
Làm sao mà phụ thân lại tự thân còn khó bảo toàn?
Người không phải là đi tìm Vân Lạc Phong trút giận giúp mình sao?
Chẳng lẽ là các trưởng lão Đông viện đã ngăn cản người?
"Ngươi đừng có nói chuyện giật gân, ta biết hiện tại Hình Sự đường lại người Đông viện, những lão gia hỏa ở Đông viện luôn luôn đối đầu với sư phụ ta! Khẳng định là người Đông viện muốn trả thù sư phụ ta mới có thể ra mệnh lệnh cho các ngươi tới bắt ta, tốt nhất là các ngươi nên thả ta ra, nói cách khác, sư phụ ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"
"Ngậm miệng!"
Thị vệ ghét bỏ Diêu Mộng Kỳ quá mức ầm ĩ ồn ào, hắn dứt khoát cởi tất của mình ra, nhét vào trong miệng Mộng Kỳ.
Một mùi thối ở chân đập vào mặt, thối đến nỗi khiến cho Diêu Mộng Kỳ thiếu chút nữa thì ngất xỉu hôn mê, khóe mắt nàng chảy ra hai hàng nước mắt, âm thanh nức nở phát ra.
Mặc cho Diêu Mộng Kỳ vùng vẫy như thế nào, cuối cùng nàng vẫn bị ném vào trong Hình Sự đường.
"Mộng Kỳ!"
Diêu Thư nhìn thấy Diêu Mộng Kỳ bị ném vào, lập tức tim cũng tan nát theo, hắn té lộn nhào bò dến trước mặt Diêu Mộng Kỳ, lấy tất thối trong miệng nàng ta ra, hung hăng ném sang một bên.
"Phụ thân!"
Diêu Mộng Kỳ nhào vào trong người Diêu Thư, khóc khàn cả giọng: "Vừa rồi hai người thị vệ kia thô bạo với ta như thế, phụ thân người nhất định phải bào thù cho con, khiến cho bọn họ bị bằm thây vạn đoạn!"