Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1310

Editor: QR - diendanlequydon

Vân Tiêu nhăn mày lại, nghiêng người tránh thoát tinh huyết kia.

Ai ngờ lực lượng bao vây tinh huyết kia đột nhiên quay lại, “xoạt” một tiếng lập tức đi vào trái tim Vân Tiêu…

“Vân Tiêu, ngươi trốn cũng vô dụng, ha ha! Tinh huyết của ta sẽ luôn luôn đi theo ngươi, đến tận khi tiến vào thân thể của ngươi.”

Khóe miệng Bạch Túc gợi lên một độ cung tà khí, trào phúng nhìn Vân Tiêu.

“Hơn nữa, chỉ cần tinh huyết của ta ở trong thân thể của ngươi, ngươi sẽ vĩnh viễn không có cách nào kết nghĩa vợ chồng với Vân Lạc Phong! Đương nhiên, phương pháp hóa giải chỉ có một… Đó chính là ngươi phải tìm một nữ nhân khác! Như thế Vân Lạc Phong tất nhiên không có khả năng ở tiếp thu ngươi!”

Thật sự.

Bạch Túc rất hiểu Vân Lạc Phong, chỉ cần Vân Tiêu làm ra bất cứ chuyện gì có lỗi với nàng, nàng cũng sẽ vĩnh viễn rời khỏi hắn!

Sắc mặt Vân Tiêu là sự lạnh lẽo, sát khí trong ánh mắt càng thêm mãnh liệt, “ầm ầm” một tiếng, hắn dâng lên một đạo lực lượng cường đại, hung hăng đánh lên ngực Bạch Túc.

Phụt!

Bạch Túc phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt trào phúng của hắn nhìn Vân Tiêu: “Vân Tiêu, từ nay về sau, ngươi không thể đụng vào Vân Lạc Phong được nữa. Nếu không, ngươi sẽ đau đớn khó nhịn! Nhưng mà ta có thể cho ngươi một đề nghị, ngươi đi tìm một nữ nhân khác có phu thê chi thực, như vậy là có thể giải trừ huyết chú ta hạ cho ngươi. Chỉ cần không để Vân Lạc Phong phát hiện, nàng sẽ không rời khỏi ngươi.”

Rầm!

Vân Tiêu lại giơ tay lên, lực lượng tiếp tục đánh lên người Bạch Túc. Khoảnh khắc đó, Bạch Túc cảm giác thân thể của mình như bị đánh nát, đau đớn khó nhịn.

Nếu… Nếu hắn có thể khôi phục thực lực từng có, sẽ không bị Vân Tiêu chèn ép như thế.

Đáng tiếc, thực lực của hắn khôi phục quá chậm, thế cho nên không có cách nào đánh bại Vân Tiêu!

“Âm mưu của ngươi…” Vân Tiêu ngẩng mặt lên, lãnh khốc nói: “Vĩnh viễn sẽ không thực hiện được! Ta vĩnh viễn cũng không thể làm ra chuyện có lỗi với nàng!”

Bạch Túc châm chọc nói: “Cho dù ngươi không bao giờ có thể chạm vào nàng? Chỉ cần huyết chú này tồn tại, mỗi lần ngươi chạm vào nàng, trái tim ngươi đều sẽ đau đớn, khó có thể chịu đựng! Ngươi có thể chịu được tra tấn như vậy sao?”

“Vì nàng, mười tám tầng địa ngục ta cũng không sợ, huống chi chỉ một cái huyết chú?”

Sắc mặt Vân Tiêu càng thêm lãnh khốc, hàn khí trên người càng thêm mãnh liệt, ngay lúc hắn muốn rat ay với Bạch Túc một lần nữa, trái tim hắn đột nhiên đau đớn, đau đớn này phủ kín trái tim.

“Cảm nhận được loại đau đớn này sao?” Bạch Túc từ trên mặt đất chậm rãi đứng lên: “Cho dù là nàng nhớ ngươi, trái tim của ngươi cũng sẽ đau đớn!”

Nghe được lời này, khóe môi Vân Tiêu gợi lên một ý cười nhàn nhạt.

“Như vậy cũng rất không tồi.”

Bạch Túc chấn động, kinh ngạc nhìn phía Vân Tiêu.

Nụ cười của Vân Tiêu lộ ra sự ấm áp, bàn tay che lại trái tim: “Nếu về sau ta không ở bên cạnh nàng, ta… Cũng có thể cảm nhận được nỗi nhớ của nàng.”

Chuyện này sao lại không phải là một chuyện tốt chứ?

“Vân Tiêu, ngươi thật sự không đi tìm nữ nhân khác để phá huyết chú?” Sắc mặt Bạch Túc đột nhiên trầm xuống.

Vân Tiêu ngẩng đầu, ý cười trên khóe môi vụt tắt, mặt than lãnh khốc: “Ngoại trừ nàng, ta cũng sẽ không chạm vào ai hết!”

Cuối cùng Bạch Túc nhìn Vân tiêu, vươn tay nâng Cẩm Dục dậy, đôi mắt trầm xuống, nói: “Chúng ta đi!”

Dứt lời, hắn nhanh chóng xoay người, chạy về phía cửa thành.

Khuôn mặt Vân Tiêu lạnh lùng, lực lượng của hắn hội tụ hết trên người, ầm ầm truy kích về phía hai người đang đào vong…

Rầm!

Lực lượng này đánh trúng thân thể Bạch Túc, làm thân thể hắn đột nhiên lảo đảo một cái, thiếu chút nữa rớt xuống từ trong hư không.[QR][/diendanlequydon]

Có lẽ lần này Vân Tiêu dùng lực quá lớn, khiến cho sau lưng Bạch Túc xuất hiện một đ lỗ thủng, máu chảy tràn ra nhiễm hồng một thân ngân bào kia.
Bình Luận (0)
Comment