Editor: QR
“Nếu không phải chủ thượng đã từng rèn luyện cơ thể khiến cho cơ thể trở nên khác hẳn với người thường, nói không chừng, công kích cuối cùng của Vân Tiêu sẽ lập tức khiến cho chủ thượng bỏ mạng!”
Cẩm Dục gắt gao cắn môi: “Nhưng mà cho dù chủ thượng có thể nhặt về một mạng nhưng nếu chậm trễ chữa trị cũng sẽ mất đi tính mạng. Huống chi, ngài còn vừa mới dùng một ngàn năm thọ mệnh làm cái giá để hạ huyết chú!”
Mí mắt Bạch Túc hơi động, cánh tay vô lực thả rơi trên mặt đất, trên khuôn mặt của hắn sớm đã bị máu tươi phủ kín, không có cách nào thấy rõ dung mạo của hắn.
Nhưng mà…
Lúc nãy Bạch Túc chiến đấu với Vân Tiêu, hắn mạnh mẽ vận dụng thực lực làm cơ thể của mình khôi phục, vì vậy dọc theo đường đi, Cẩm Dục phải cố hết sức mới đỡ hắn đợc, trên trán phủ kín một tầng mồ hôi trong suốt.
“Chủ thượng, xin lỗi, là thuộc hạ vô dụng mới khiến cho người bị thương nghiêm trọng như vậy!” Sắc mặt Cẩm Dục dần trở nên nhu hòa, đôi mắt đẹp ôn nhu nhìn Bạch Túc, tay nàng khẽ vuốt qua gương mặt Bạch Túc, bên môi gợi lên một nụ cười khẽ: “Hiện tại, chỉ có một biện pháp mới có thể cứu người, hơn nữa… Còn có thể giúp người khôi phục năng lực nhất định, cho dù người sẽ bởi vậy mà hận ta, ta cũng phải cứu người!”
Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đầy máu tươi của Bạch Túc, bàn tay của nàng giơ lên, cởi bỏ hết xiêm y.
“Lúc trước chủ thượng nhặt ta về chính là bởi vì thể chất của ta đặc biệt, chỉ cần dùng dược liệu để bồi dưỡng, thân thể của ta lập tức có thể trở thành chất dẫn khiến chủ thượng khôi phục thực lực, đáng tiếc cho đến nay, thể chất của ta vẫn không đủ để chủ thượng khôi phục toàn bộ lực lượng như cũ…”
“Nhưng mà, hiện giờ, ta đã không còn cách nào khác, chỉ có như thế mới có thể cứu mạng của chủ thượng!”
Chân mày Bạch Túc nhăn lại, theo bản năng muốn phản kháng nhưng ngay cả sức giơ tay hắn cũng không có, chỉ có thể tùy ý bàn tay nhỏ kia di chuyển trên người mình…
Sâu bên trong rừng cây, phía trên phiến đá, xuân ý dạt dào, động tác của Cẩm Dục rất mới lạ, đau đớn làm dung nhan tuyệt mỹ của nàng thoáng trở nên tái nhợt…
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, nam nhân lúc đầu còn nhắm chặt hai mắt từ từ mở mắt ra, đột nhiên bàn tay to của hắn đánh lên người Cẩm Dục, phịch một tiếng, thân thể Cẩm Dục bay ra ngoài, chật vật rơi xuống đất.
“Chủ tử, người không có việc gì chứ?” Cẩm Dục chống đỡ đứng lên, kinh hỉ nhìn Bạch Túc.
Bạch Túc ho khan hai tiếng, hắn ho ra một ngụm máu tươi, nắm chặt tay, gân xanh nơi thái dương nổi lên: “Cẩm Dục, ngươi thật to gan, là ai sai ngươi làm ra loại chuyện này?”
Có lẽ nguyên nhân vì thương thế quá nặng vẫn chưa thể khôi phục, những lời này của Bạch Túc có vẻ không đủ khí thế, khuôn mặt tà mị xanh mét.
“Chủ tử.” Cẩm Dục cắn môi, từ trên mặt đất đứng lên: “Năm đó, mục đích cuối cùng người mang thuộc hạ về chẳng lẽ ngươi đã đã quên? Lúc nãy thuộc hạ … Chỉ muốn giúp người mà thôi.”
Bạch Túc cười lạnh: “Giúp ta? Ngươi thế này là định giúp ta? Cút! Lập tức cút cho ta! Ta không muốn lại nhìn thấy ngươi nữa!”
“Chủ tử?” Cẩm Dục ngẩn người, nàng biết chủ tử khẳng định sẽ có phản ứng mãnh liệt lại không nghĩ rằng hắn sẽ trực tiếp đuổi mình đi.
“Chủ tử, thuộc hạ…”
“Cút, đừng ép ta ra tay giết ngươi!”
Sát ý lóe qua trong mắt Bạch Túc, giọng nói của hắn mang sự phẫn nộ mãnh liệt, không có cách nào áp chế!
“Chủ tử.”
Cẩm Dục cười.
Nụ cười của nàng tuyệt mỹ động lòng người, trong đôi mắt đẹp hiện lên sự kiên định.
“Người đã dẫn ta về hơn nữa dùng dược liệu tới bồi dưỡng ta, mục đích chính là vì muốn ta khôi phục thực lực cho người! Nhưng hiện tại, người đã thật lâu không để ta tắm nước thuốc…”