Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1375

Edit: Sahara

"Lão già, có phải ông ngu ngốc quá rồi không? Nữ nhân này nói cái gì thì ông tin cái đó à?" Một người bên cạnh xem không được nữa, cười lạnh một tiếng: "Chẳng qua là ả ta chỉ viết bậy vài chữ, vậy mà ông lại ngu ngốc tin theo lời của ả ta. Ta thấy các ngươi căn bản không biết cái gì gọi là y thuật, để cho bệnh nhân ăn gan Biển Thước? Vậy có khác gì là để họ đi chết đâu chứ?"

Quân lão gia tử nhíu mày lại, nhàn nhạt liếc mắt nhìn người vừa lên tiếng nhục mạ: "Gan Biển Thước cộng với Hạc Tức Thảo, có lẽ có thể tạo ra được hiệu quả tê mỏi, ngươi chưa từng thử qua, làm sao biết được phương pháp của nha đầu này không hiệu quả?"

"Ta chưa từng thử qua, nhưng ta vừa nghe thì đã biết là không được rồi! Chẳng lẽ ông đã thử biện pháp này rồi sao?" Người kia lại cười lạnh lần nữa, nói đầy trào phúng.

Đôi mày đáng yêu của Linh Nhi nhíu lại, trên khuôn mặt nhỏ dần dần để lộ ra vẻ phẫn nộ.

Tuy nhiên, gia gia vẫn chưa nói gì cả, nên nàng không có làm ra hành động thiếu suy nghĩ nào, từ đầu đến cuối, nàng vẫn luôn đứng cạnh bên người Quân lão gia tử.

"Đối với lão phu, không cần phải thử, chỉ cần tính toán trong lòng thì đã đủ rồi!"

Đây là sự tự tin của cường giả!

Ông không giống như những y sư bình thường. Y sư bình thường muốn biết được điều gì đều cần tự mình thử nghiệm một lần. Còn ông, chỉ cần tự suy tính trong lòng một chút thì đã biết được phương pháp này có hiệu quả hay không.

"Hừ!" Mục Động nhìn thấy người kia còn muốn nói gì đó, liền hừ lạnh một tiếng: "Thì ra Y Đường này bất cứ người nào cũng có thể tới, lại còn dám ở đây kêu gào, chẳng lẽ hắn không nhìn thấy châm pháp mà đồ đệ ta viết là Vạn Thiên Châm Pháp trong truyền thuyết hay sao?"

Đối với một người y sư, ngân châm là thứ quan trọng nhất xếp sau dược liệu. Một y sư mà ngay cả thi châm* cũng không biết, vậy thì không xứng được gọi là y sư.

(*thi châm: thi hành châm cứu.)

Vì vậy mà trong lúc Quân lão gia tử chú ý đến phương pháp phối hợp dược liệu của Vân Lạc Phong, thì Mục Động lại chú ý đến bộ phương pháp thi châm của nàng.

Ông càng xem lại càng cảm thấy kinh hãi!

Tuy rằng bộ châm pháp này chưa được hoàn chỉnh, nhưng ông vẫn nhìn ra được chút ít đầu mối, bộ châm pháp mà Vân Lạc Phong đã viết trên đề mục chính là Vạn Thiên Châm Pháp trong truyền thuyết.

Chẳng qua....

"Từ từ!" Quân lão gia tử bỗng nhiên hồi thần lại, ngơ ngác hỏi: "Ông vừa nói đồ đệ? Đồ đệ của ông ở đâu?"

"Đồ đệ ta mới thu!" Mục Động chỉ chỉ vào bạch y thiếu nữ: "Chính là nó!"

"Ta khinh!" Quân lão gia tử vừa nghe thấy lời này lập tức bạo nộ: "Lão phu lần đầu tiên mới thấy được một người vô sỉ đến như vậy, nha đầu này đồng ý làm đồ đệ của ông khi nào?"

Thì ra vô sỉ cũng là một loại cảnh giới!

Mục Động cười ha hả: "Dù sao thì ta cũng coi trọng nha đầu này! Chỉ dựa vào Vạn Thiên Châm Pháp thì đã có thể nhìn ra được, y thuật của nha đầu này không đơn giản!"

Quân lão gia tử hừ lạnh một tiếng: "Ông nhìn ra được, ta đây cũng nhìn ra được, tạm thời không nói tới nha đầu này đã giải được thiên cổ nan đề, chỉ bằng vào sự hiểu biết của nha đầu này đối với y thuật, thì ta đã biết, thiên phú của nha đầu này tuyệt đối là cực phẩm!"

Mục Động hơi nheo hai mắt lại: "Ông đã có một đồ đệ rồi, lại còn có một đứa cháu gái ngoan ngoãn, vậy thì nhường tiểu nha đầu này lại cho ta đi, như thế nào?"

"Trên đời này ai lại chê thu nhiều đồ đệ thiên tài chứ? Cho nên, ta dựa vào cái gì mà nhường nha đầu này lại cho ông?"

Hai lão bằng hữu, chỉ trong một đêm đã ở hai phía đối nghịch nhau!

Mà nguyên nhân, lại là vì một thiếu nữ!

"Quân lão đầu, ông đang muốn trở mặt với ta phải không?" Mục Động tức đến sắc mặt xanh mét, không màng đến giao tình nhiều năm nữa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng quên, ông đã hứa với ta, đi theo ta tới đây để giúp ta kiếm đồ đệ, bây giờ ông lại muốn cướp đồ đệ của ta, rốt cuộc ông có cần cái mặt già của mình nữa không?"

=== ====== ====== =========
Bình Luận (0)
Comment