Edit: Sahara
Hoàng Oanh Oanh tương đối đơn thuần, cho nên chưa biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì. Nhưng Cơ Cửu Thiên và Vân Lạc Phong thì đã nhận ra được gì đó từ cuộc đối thoại vừa rồi của những người này.
Châu thoa mà Âu Nhã trộm lấy chính là tín vật của Thánh Nữ, như vậy suy ra.... Thánh Nữ của Vu Yêu Tộc vốn là Hoàng Oanh Oanh.
"Sao tự dưng ngươi lại có hứng thú với những chuyện thế này?" Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Cơ Cửu Thiên một cái, hỏi.
"A......." Cơ Cửu Thiên khẽ sờ sờ cằm, mắt phượng chứa đầy ý cười: "Bởi vì bổn tọa cảm thấy, có một số biện pháp còn hiệu quả hơn so với động thủ. Hơn nữa, tính tình bổn tọa ôn hòa như vậy, mấy chuyện đánh đánh giết giết không hợp với ta! Ta cảm thấy, chúng ta nên nói đạo lý với họ."
"Nói tiếng người!"
Sắc mặt Cơ Cửu Thiên tối sầm ngay lập tức: "Được rồi, bổn tọa thích việc đánh chó rơi xuống nước*."
(*đánh chó rơi xuống nước: nhân lúc người nào đó gặp khó khăn mà làm thêm việc xấu với người đó; tương tự như câu bỏ đá xuống giếng)
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, nàng chưa kịp mở miệng thì giọng nói của nam nhân yêu nghiệt bên cạnh lại vang lên lần nữa.
"Huống chi, sau khi vạch trần bộ mặt thật của Âu Nhã, để Hoàng Oanh Oanh trở thành Thánh Nữ Vu Yêu Tộc rồi, đến lúc đó, ngươi muốn cái gì, Vu Yêu Tộc cũng sẽ hai tay dâng tặng."
Vân Lạc Phong thở dài: "Ta rốt cuộc cũng hiểu, tại sao Trầm Ngọc Khanh lại muốn ta giúp đỡ Hoàng Oanh Oanh."
"Trầm Ngọc Khanh?" Dung nhan tuấn mỹ của Cơ Cửu Thiên đen lại: "Gia hỏa này lại là ai? Vân Lạc Phong, thì ra ngươi trêu chọc nhiều nam nhân như vậy! Đầu tiên là Quỷ đế, sau đó lại thêm một Trầm Ngọc Khanh, nếu ngươi đã trêu chọc hai nam nhân rồi, thì không ngại trêu chọc thêm bổn tọa luôn đi."
Vân Lạc Phong liếc ánh mắt tà tứ về phía nam nhân tuyệt mỹ bên cạnh: "Ta không có hứng thú với nhân yêu!"
Nhân yêu?
Khuôn mặt Cơ Cửu Thiên đã đen đến mức không thể đen hơn, bộ hắn không giống nam nhân đến như vậy sao?
"Tộc trưởng!"
Trong lúc Cơ Cửu Thiên đang nghĩ cách làm sao phản bác lại Vân Lạc Phong, thì âm thanh ngập tràn lửa giận của Âu Nhã lại vang lên.
"Vốn dĩ, ta bảo ông đi bắt Vân Lạc Phong về, là để ép ả chữa bệnh cho ta, nhưng mà bây giờ ta có một nhân tuyển* khác càng tốt hơn có thể chữa khỏi bệnh khó nói của ta, người đó chính là Hoàng Oanh Oanh."
(*nhân tuyển: người được chọn.)
Âu Nhã đắc ý hất cằm: "Giao Hoàng Oanh Oanh cho ta, rất nhanh thì ta sẽ có thể đi tiếp nhận truyền thừa, giúp cho Vu Yêu Tộc phát triển càng lớn mạnh hơn."
Không gì đáng ngạc nhiên, lời này của Âu Nhã đã làm tộc trưởng động tâm.
Ông ta chịu đựng Âu Nhã lâu như vậy, còn không phải là vì Vu Yêu Tộc sao? Chỉ cần có thể giúp cho Vu Yêu Tộc lưu truyền thiên cổ, thì không có gì là ông không dám làm.
(*lưu truyền thiên cổ: đồng nghĩa với tồn tại, truyền lại, lưu truyền đến trăm ngàn năm sau.)
"Khụ khụ!" Tộc trưởng ho khan hai tiếng, nhìn về phía Hoàng Oanh Oanh: "Vị cô nương này, ngươi..."
Tộc trưởng còn chưa nói được mấy chữ, thì một tiếng cười khẽ bỗng vang lên, trong tiếng cười kia còn chứa vài phần nhạo báng.
"Hôm nay, bổn tọa quả thật đã được chứng kiến một trò hay ở chỗ này, tiếp theo đây có phải sẽ là cảnh tượng Vu Yêu Tộc ép bức một thiếu nữ vô tội?"
Tộc trưởng nhíu mày, quay đầu lại nhìn nam tử xinh đẹp hơn cả nữ nhân.
"Đây là chuyện của Vu Yêu Tộc chúng ta, hy vọng ngươi đừng xen vào chuyện của người khác."
"Tộc trưởng!" Hai gã thủ vệ sau khi nghe thấy tộc trưởng nhà mình nói như thế, thì không nhịn được mà lau mồ hôi lạnh trên trán, cẩn thận mở miệng nhắc nhở: "Hắn ta là Cơ Cửu Thiên!"
"Bổn tộc trưởng mặc kệ hắn ta là ai, hôm nay ai cũng không thể ngăn cản....." Đột nhiên, tộc trưởng giật mình hồi thần lại, ngạc nhiên trừng lớn hai mắt: "Đợi đã, ngươi vừa nói hắn ta là Cơ Cửu Thiên? Cơ Cửu Thiên của học viện Tây Châu?"
Xoát!
Ngay tức khắc, sắc mặt của tộc trưởng tái nhợt, hai môi run run không ngừng, trong mắt đầy kinh ngạc.
Âu Nhã ngây ngốc, nàng ta không hiểu tại sao cái tên Cơ Cửu Thiên này lại khiến cho mọi người cảm thấy chấn động đến như thế? Ngay cả tộc trưởng cũng phải run sợ?
Học viện Tây Châu.... Có mạnh đến như vậy không?
=== ====== ====== ====== =======