Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1415

Edit: Sahara

Đau!

Hoàng Oanh Oanh cảm nhận được sự đau đớn thấu tận xương tủy, cảm giác máu đang chảy ngược làm cho nàng bỗng thấy hoảng loạn.

"Hối hận?" Âu Nhã nhìn thấy cảm xúc trên mặt Hoàng Oanh Oanh thay đổi, lập tức cười lạnh: "Đáng tiếc, ngươi không còn cơ hội nữa, rất nhanh thì máu của hai chúng ta sẽ đổi xong, lúc đó, ta chính là Thánh Nữ danh chính ngôn thuận, ha ha ha!"

Thánh Nữ danh chính ngôn thuận, vậy là có ý gì?

Đáy mắt Hoàng Oanh Oanh xẹt qua một tia mê mang, nàng vừa định lên tiếng, thì phát hiện ra máu của mình đang không ngừng chảy ra ngoài thông qua đầu ngón tay, tức thì, sự hoảng loạn trong mắt càng đậm.

Rầm!

Bỗng nhiên, cửa phòng bị người ta dùng sức đạp mạnh ra, một bóng dáng bạch y xuất hiện, kéo Hoàng Oanh Oanh đang ngồi dưới đất dậy, rồi đá mạnh vào ngực Âu Nhã.

Phụt!

Âu Nhã phun ra một ngụm máu, cả người đập mạnh vào vách tường, đau đớn làm cho sắc mặt nàng ta xanh mét.

"Ngươi không sao chứ?" Vân Lạc Phong cúi đầu nhìn Hoàng Oanh Oanh, thoáng thấy ngân châm trên mười đầu ngón tay của Hoàng Oanh Oanh, ngay lập tức Vân Lạc Phong liền nhíu mày, rồi lạnh lùng liếc về phía Âu Nhã.

"Ngươi muốn thay máu với Hoàng Oanh Oanh?"

Giọng điệu Vân Lạc Phong bình thản, lại giống như một cây chủy thủ đâm mạnh vào tim đối phương.

Vừa rồi, Trà Sữa báo cho Vân Lạc Phong biết là Hoàng Oanh Oanh đã bị Âu Nhã bắt đi, nàng lập tức phái Trà Sữa bám theo trước, rồi mới tự mình đuổi theo sau.

Vốn dĩ nàng muốn tìm hiểu xem mục đích mà Âu Nhã bắt Hoàng Oanh Oanh là gì? Nhưng thật không ngờ, thì ra Âu Nhã muốn thay máu với Hoàng Oanh Oanh.

Âu Nhã làm thế, mục đích là gì?

Hoàng Oanh Oanh vội vàng chụp lấy tay áo Vân Lạc Phong, lắc lắc đầu, trên khuôn mặt tái nhợt xuất hiện một tia khẩn trương.

"Ngươi đừng lo lắng!" Vân Lạc Phong nhận thấy được sự lo lắng của nữ tử bên cạnh, nhàn nhạt nói: "Ta sẽ không để ả làm hại ngươi!"

Ta sẽ không để ả làm hại ngươi!

Hoàng Oanh Oanh sửng sốt, ngây ngốc ngẩng đầu lên, nhìn nửa bên mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ, đáy lòng như được rót một dòng nước ấm.

Từ sau khi người thân qua đời, thì không còn người nào nói những lời như thế này với mình nữa.

Chỉ bằng một câu nói này thôi, thì nàng đã không muốn liên lụy đến Vân Lạc Phong rồi.

Vì thế, Hoàng Oanh Oanh đứng lên, gắt gao kéo lấy tay Vân Lạc Phong, rồi ngẩng đầu nhìn Âu Nhã.

"Vân cô nương, chuyện này là do ta tự nguyện, người đừng xen vào làm gì."

Âu Nhã, ngươi cho rằng ta thật sự cam tâm tình nguyện đổi máu với ngươi?

Chắc ngươi không biết, ta đã lén bôi độc dược lên miệng vết thương, đợi khi máu của ta chảy vào trong người của ngươi, ta sẽ cùng ngươi đồng quy vu tận.

(*đồng quy vu tận: cùng chết chung.)

Đây là cái giá cho việc ngươi diệt cả Hoàng gia của ta!

"Khụ khụ!" Âu Nhã khẽ ho hai tiếng, mỉm cười đứng lên, đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn: "Vân Lạc Phong, ngươi có nghe không? Tất cả là do ả tự nguyện, ta chưa từng ép buộc ả!"

"Tiểu Mạch!" Vân Lạc Phong quát lớn một tiếng: "Trông chừng Hoàng Oanh Oanh cho ta!"

"Tuân lệnh!"

Tiểu Mạch nhận lệnh, lập tức tiến lên, chế trụ bả vai Hoàng Oanh Oanh, không cho Hoàng Oanh Oanh làm chuyện liều lĩnh.

"Ngươi làm gì vậy? Mau thả ta ra, ta..."

"Ngươi câm miệng cho ta!"

Tiểu Mạch hung tợn trừng mắt nhìn Hoàng Oanh Oanh, tức giận nói: "Nữ nhân ngu ngốc nhà ngươi, ngoan ngoãn ở yên trong phòng mình là được rồi, ra đây náo loạn cái gì chứ? Chủ nhân nhà ta vốn đã tính toán xong mọi chuyện, bây giờ bị ngươi phá hỏng hết rồi."

Hoàng Oanh Oanh cảm thấy ủy khuất, nước mắt lưng tròng.

Không phải là do nàng sợ liên lụy đến bọn họ hay sao?

"Bây giờ ngươi ở yên đây cho ta, không được nhúc nhích! Những chuyện kế tiếp, cứ để cho chủ nhân ta giải quyết!" Tiểu Mạch nói xong câu này, giọng điệu cũng hòa hoãn hơn, nhưng vẫn không nhịn được mà giơ tay đánh một cái vào sau đầu Hoàng Oanh Oanh: "Còn nữa, về sau đầu óc của ngươi phải thông minh lên một chút! Chỉ bằng vào hạng người ngu ngốc như Âu Nhã mà cũng có thể bắt được ta sao? Ta tát một cái thì đã có thể tát chết ả rồi!"
Bình Luận (0)
Comment