Edit: Sahara
Đứng tại cửa phòng, nam nhân hồng y diễm lệ, tuyệt thế vô song, mắt phượng phản chiếu ra ý cười tươi, chậm rãi bước qua ngạch cửa vào phòng.
Nếu là trước kia, khi bị Cơ Cửu Thiên bắt gặp, tộc trưởng chắc chắn sẽ giải thích nguyên nhân, nhưng lúc này, tầm mắt của ông toàn bộ đều đặt hết lên ngực của Hoàng Oanh Oanh, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên.
"Tại sao? Tại sao lại như vậy?" Bờ môi tộc trưởng run rẩy: "Tại sao trên ngực của ngươi lại có hình xăm này?"
Hoàng Oanh Oanh ngây ngốc.
Nàng quay lại nhìn Vân Lạc Phong: "Vân cô nương, thương thế của ta không phải cần đến nửa tháng mới hồi phục sao? Tại sao còn chưa đến mười ngày thì đã khỏi rồi?"
"Hình xăm trăng non trên ngực ngươi vốn dĩ là có công năng chữa trị!" Tiểu Mạch nhìn Hoàng Oanh Oanh, nói: "Chỉ là trước kia ngươi chưa có kích phát ra lực lượng này, vì thế nên vết thương của ngươi mới lâu lành. Nếu như ta đoán không sai, thì nguyên nhân là do Âu Nhã cưỡng chế thay máu với ngươi, vô tình làm cho ngươi phát ra năng lực tiềm ẩn của chính mình, cho nên vết thương của ngươi mới hồi phục nhanh như vậy."
Khi mà hình xăm trăng non của Hoàng Oanh Oanh lộ ra, Âu Nhã đã sợ đến mức suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh. Âu Nhã ngàn vạn lần không hề ngờ tới sẽ xảy ra biến cố ở ngay thời điểm này.
Mà lúc này, tộc trưởng đột nhiên vươn tay lên, đi tới, muốn chạm vào hình xăm trên ngực Hoàng Oanh Oanh.
"A!"
Hoàng Oanh Oanh sợ đến mức hét lên một tiếng kinh hãi, nhanh chóng trốn ra phía sau Vân Lạc Phong, phẫn nộ quát: "Lão già biến thái nhà ông, ông muốn làm cái gì?"
Xác thật, vị trí hình xăm kia là nơi tư mật của nữ tử, vậy mà tộc trưởng lại muốn chạm vào, người ta không xem ông là sắc lang mới là lạ.
(*sắc lang: sói háo sắc, từ lóng mắng hoặc ám chỉ nhưng ngươi háo sắc.)
"Tiểu Mạch!"
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Tiểu Mạch, cất tiếng gọi.
Tiểu Mạch lập tức hiểu ý Vân Lạc Phong, bước nhanh về phía Âu Nhã.
"Dừng lại!" Sắc mặt Âu Nhã đại biến, thân hình co rút lui về phía sau.
Tiểu Mạch đi theo Vân Lạc Phong lâu rồi, hiển nhiên cũng chẳng phải là người thương hương tiếc ngọc, hắn nhìn Âu Nhã còn dám phản kháng, khuôn mặt liền trầm xuống: "Ngươi còn dám cử động, ta lập tức khiến ngươi sống không bằng chết!"
Âu Nhã không dám cử động, nhưng lại nhìn tộc trưởng bằng ánh mắt khẩn cầu, thế nhưng, toàn bộ sự chú ý của tộc trưởng lúc này đều đặt hết lên người Hoàng Oanh Oanh.
Tiểu Mạch mạnh mẽ cởi y phục trên người Âu Nhã dễ như trở bàn tay, rồi đem nó đưa cho Hoàng Oanh Oanh: "Mau mặc vào đi! Tránh cho lão háo sắc nào đó lại nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ngươi."
(*chiếm tiện nghi: lợi dụng, chiếm lợi.)
Nghe thấy lời này, khuôn mặt nhỏ của Hoàng Oanh Oanh đỏ lên, câm giận trừng mắt nhìn tộc trưởng.
"Hai người các ngươi, ai mới là thật!" Giọng nói của tộc trưởng càng thêm run rẩy, hai mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa Hoàng Oanh Oanh và Âu Nhã.
"Tộc trưởng!" Âu Nhã cắn răng nói: "Ta mới là Thánh Nữ Vu Yêu Tộc, ả ta là giả! Năm đó, ả thấy hình xăm trên người của ta xinh đẹp, cho nên cũng bắt chước nhờ người ta xăm cho ả, ông không được tin tưởng ả ta!"
Ánh mắt của Vân Lạc Phong lạnh căm căm liếc nhìn Âu Nhã: "Ai thật ai giả, đã quá rõ ràng rồi còn gì! Nếu như ngươi là thật, thì cần gì phải thay máu với Hoàng Oanh Oanh!"
"Thay máu?" Tộc trưởng liếc nhìn Âu Nhã đầy nghi ngờ: "Tại sao ngươi lại muốn thay máu với người khác?"
"Tộc trưởng, ông đừng nghe nữ nhân này nói bậy, ta...."
"Miệng thối!"
Cơ Cửu Thiên nhíu mày, vung tay lên, Âu Nhã còn chưa nói xong thì cả ngươi lại bay ra ngoài thêm lần nữa.
Cơ Cửu Thiên lại dời mắt về phía tộc trưởng: "Muốn phân biệt thật giả, chẳng phải Vu Yêu Tộc các ngươi đã có biện pháp rồi à?"
Tộc trưởng ngẩn người.
Biện pháp quả thật là có, thế nhưng......
Nghĩ vậy, tâm tộc trưởng bỗng ngổn ngang, nói: "Âu Nhã, nếu ngươi quả quyết bản thân là thật, vậy bây giờ lập tức theo ta đi tiếp nhận truyền thừa!"
"Tộc trưởng!" Âu Nhã biến sắc: "Ta đã nói rồi, trong người ta đang mang bệnh, không thể tiếp nhận truyền thừa."