Edit: Sahara
"Được! Ta hứa với ông!"
Vân Lạc Phong rất sảng khoái đồng ý.
Nàng sẽ vì Vu Yêu Tộc mà thỉnh cầu Cơ Cửu Thiên ra tay, còn việc Cơ Cửu Thiên có đồng ý hay không thì không phải vấn đề của nàng.
"Ngoài ra..." Tộc trưởng thoáng ngập ngừng: "Vu Yêu Cốt của chúng ta được giấu ở một nơi tương đối bí ẩn, muốn lấy nó thì Vân cô nương phải tự mình đi một chuyến."
Vân Lạc Phong nhướng mày, như cười như không nhìn tộc trưởng.
Thần sắc tộc trưởng có chút xấu hổ: "Nơi kia là do tổ tiên lập nên, quá nguy hiểm, Vu Yêu Tộc chúng ta không thể vào được."
Trên thực tế, không phải bọn họ không vào được, mà là không dám!
"Dẫn ta đến đó!"
Vân Lạc Phong không có vạch trần tộc trưởng, mỉm cười nói.
"Được!" Tộc trưởng cũng cười: "Vân cô nương, mời!"
Vân Lạc Phong xoay người đi về phía cửa, vừa mới bước ra ngoài, liền bị một bóng dáng hồng bào diễm lệ chặn đường.
Nam nhân mỉm cười tuyệt mỹ, diễm lệ vô song: "Tiểu Phong nhi, không lẽ ngươi lại định bỏ rơi bổn tọa? Bổn tọa đã hứa với Quỷ đế, nhất định phải đưa ngươi rời khỏi Vu Yêu Tộc một cách bình yên vô sự."
Vân Lạc Phong ngẩng đầu nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của nam nhân, khẽ mỉm cười nói: "Cơ Cửu Thiên, ta lại nợ ngươi một ân tình!"
"Ngươi đừng hiểu lầm, chẳng qua là do bổn tọa thấy quá nhàm chán, ngược lại, đi theo ngươi luôn gặp được nhiều chuyện thú vị, không phải đơn giản chỉ là vì muốn bảo vệ ngươi thôi đâu." Hai mắt nam nhân lóe lên tia sáng yêu dị, bày ra bộ dáng ngươi đừng hiểu lầm.
Vân Lạc Phong sao lại không hiểu, tên gia hỏa này là đang sợ làm cho nàng cảm thấy có gánh nặng tâm lý, cho nên mới cố ý nói ra những lời đó.
"Tuy rằng ta không thể lấy thân báo đáp, nhưng ân tình thiếu ngươi, sau này ta nhất định trả đủ."
Cơ Cửu Thiên cúi đầu, ngắm nhìn đôi mắt sáng ngời như tinh tú của thiếu nữ, đột nhiên cười khẽ ra tiếng: "Thời gian không còn sớm, đi thôi!"
Vân Lạc Phong gật đầu, quay lại nhìn tộc trưởng: "Tộc trưởng, làm phiền ông giúp ta một chuyện, nếu như trong khoảng thời gian dài ta không về được, thì nhờ ông đưa Vu Yêu Hoa đến Khô Long Trấn, giao cho một cô nương tên là Hồng Loan, nàng ấy đang cần dùng Vu Yêu Hoa để chữa trị thương thế."
"Yên tâm! Nếu trong vòng ba ngày Vân cô nương chưa thể trở về, ta sẽ sai người đưa Vu Yêu Hoa đến cho Hồng Loan cô nương."
"Đa tạ!"
Vân Lạc Phong chậm rãi xoay người, liếc mắt nhìn về phía chân trời xa xa, tự thì thầm một mình: "Vân Tiêu, đợi ta! Đợi ta lấy được Vu Yêu Cốt rồi sẽ lập tức trở về gặp chàng."
Thời khắc này, Vân Lạc Phong không tài nào biết trước được, chuyến đi này của nàng mất rất nhiều thời gian, đợi khi nàng trở về, thì đã là chuyện mấy năm sau....
_________
Vu Yêu Cốt được giấu bên trong một ảo cảnh.
Tộc trưởng đưa Vân Lạc Phong và Cơ Cửu Thiên vào ảo cảnh xong rồi, đang định rời đi thì bỗng nghe ầm ầm một tiếng, tiếng động kia được phát ra từ chỗ sơn môn, làm chấn động cả ngọn núi.
"Xảy ra chuyện gì?" Tộc trưởng bỗng thấy kinh hãi.
Lời nói vừa dứt, vài bóng dáng đột ngột từ trên không trung bay đến, rồi dừng lại nhìn tộc trưởng đang đứng bên dưới.
"Tộc trưởng, lần này ta tới đây là vì Vu Yêu Cốt của Vu Yêu Tộc các ngươi. Nếu Vu Yêu Tộc không muốn bị san bằng thành bình địa, thì mau giao Vu Yêu Cốt ra đây!"
Vu Yêu Cốt?
Những người này đến đây là vì Vu Yêu Cốt?
Vu Yêu Cốt chẳng qua là hài cốt của tổ tiên lưu lại, tại sao lại có nhiều người muốn có được nó như vậy?
Ánh mắt tộc trưởng khẽ lóe lên: "Vu Yêu Cốt của chúng ta đã sớm không còn rồi, các ngươi trở về đi!"
"Ha ha!"
Trên hư không, một pháo hôi lão giả dẫn đầu cười lớn, lão ta cất giọng trầm trầm: "Ngươi tưởng lão phu sẽ dễ dàng tin lời nói của ngươi? Không muốn Vu Yêu Tộc xương chất thành đống, thì lập tức mở ảo cảnh, để chúng ta vào tìm Vu Yêu Cốt!"
(*pháo hôi: một từ thịnh hành của TQ, chỉ những nhân vật chuyên làm nền cho nhân vật chính.)