Edit: Sahara
"Cô nương, là ngươi à?" Lão bá đứng lên, cười ha hả: "Đúng rồi, trước đó không lâu ta có gặp Oanh Oanh cô nương, hình như là cô nương ấy khóc lóc trở về, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lão bá này chính là người lúc trước đã cho Vân Lạc Phong tá túc lúc nàng vừa tới Vu Yêu Sơn, cũng chính trong nhà của lão nhân gia, Vân Lạc Phong đã gặp được Hoàng Oanh Oanh.
Hoàng Oanh Oanh khóc lóc trở về?
Vân Lạc Phong ngẩn người, nhíu mày lại, chẳng lẽ trong khoảng thời gian nàng không ở đây, đã xảy ra chuyện gì sao?
"Ta đến đây là để thực hiện lời hứa của mình!"
Lời hứa?
Lão giả sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Vân Lạc Phong.
"Ngày đó, khi ta tá túc tại nơi này vẫn chưa đưa phí trọ cho lão." Giọng nói nhàn nhạt của Vân Lạc Phong vang lên: "Cho nên, trước lúc rời đi, ta đã đưa hứa sẽ đưa một người về làm bạn với lão."
Lão bá không rõ lời này của Vân Lạc Phong là có ý gì, trong lúc lão đang suy nghĩ lời nói của Vân Lạc Phong, thì lại thấy một tiểu cô nương từ phía sau thiếu nữ đi ra.
Tiểu cô nương này lớn lên rất đáng yêu, ước chừng khoảng sáu bảy tuổi, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác là một mảnh lạnh nhạt, hai mắt trống rỗng vô thần, cứ như là một khúc gỗ không có tri giác.
"Từ nay về sau, bé gái này là của lão!"
Lão bá trợn tròn mắt.
Ngay thời điểm lão bá đang định tiếp tục truy hỏi, thì bỗng phát hiện thiếu nữ vốn đang đứng trước mặt mình đã biến mất không tung tích. Chỉ để lại bé gái đáng yêu kia.
"Tiểu nha đầu!" Lão bá rất vui mừng, nhưng càng nhiều hơn là hồi hộp bất an: "Nếu như con đồng ý, thì sau này cứ lưu lại đây!"
Tiểu loli không có trả lời lão bá, biểu tình vẫn lạnh nhạt như cũ.
"Con không biết nói à?" Lúc này lão bá như bừng tỉnh đại ngộ: "Không sao cả, sau này có con ở bên cạnh lão hủ là đủ rồi!"
Ngay lúc lão bá định dẫn tiểu loli vào nhà, thì từ phía sau đột nhiên có mấy tên côn đồ xông tới.
"Lão già, ông nợ phí bảo hộ đã hơn một tháng, nếu tháng này mà còn không nộp, lão tử sẽ bắt ông ném vào Vu Yêu Sơn cho linh thú ăn!" Một gã đại hán hung thần ác sát tiến tới, cấm mạnh thanh đao đang cằm trong tay xuống đất, lạnh giọng uy hiếp.
Lão bá bị dọa đến cả người run rẩy: "Có thể cho lão khất* lại thêm một tháng nữa được không?"
(*khất: khất nợ, thiếu lại.)
"Ha!" Đại hán cười lạnh một tiếng, liếc ánh mắt dâm đãng về phía tiểu loli đang đứng phía sau lão bá: "Ông muốn khất nợ lại thêm một tháng cũng không phải là không được, chỉ cần lần này đưa tiểu nha đầu kia đi gán nợ là được, sao hả?"
Vừa nghe thấy mấy người này muốn cướp tiểu loli đi, lão bá lập tức gấp đến đỏ mắt: "Không được! Nha đầu này là cháu gái của ta, các ngươi không thể mang nó đi!"
"Cháu gái?" Đại hán cười ha ha hai tiếng, giơ tay lên muốn bắt tiểu loli đi: "Ai không biết ông là một lão già góa bụa, ngay cả con cái còn không có thì lấy đâu ra cháu gái hả? Nha đầu này cũng không biết là ông trộm từ đâu về, bây giờ lập tức giao cho ta ngay!"
Binh!
Ngay lúc bàn tay của đại hán vươn tới trước mặt tiểu loli, thì một nắm tay nhỏ đánh binh binh lên lòng ngực hắn ta.
Nháy mắt, lòng ngực của gã đại hán kia đã bị tiểu loli đánh thủng một lỗ, hai mắt hắn trừng to, ngã thẳng xuống đất, chết không nhắm mắt.
Thần sắc tiểu loli vẫn lạnh nhạt như cũ, hai mắt trống rỗng vô thần, lạnh lùng nhìn gã đại hán chết trước mặt.
Tuy nói con rối mà Vân Lạc Phong luyện chế hiện giờ không có ý thức, nhưng chúng luôn tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân, bảo vệ chủ nhân đến chết mới thôi.
Tất cả mọi người đều bị dọa cho ngây ngốc, ngay cả lão bá cũng trợn tròn hai mắt.
Bất luận kẻ nào cũng đều không nghĩ đến, tiểu nha đầu thoạt nhìn phúc hậu vô hại này lại có thực lực cường đại đến như vậy....
Cho đến lúc này, lão bá mới hiểu được, Vân Lạc Phong đã đưa cho lão một bảo bối quý đến mức nào.
=== ====== ====== ====== ======