Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1469

Edit: Sahara 

Tuy nhiên, nếu Vân Lạc Phong đối địch với Huyền Thanh Môn, vậy chắc chắn là sẽ tự chuốc họa vào người.

Như vậy, có đáng không?

"Phó Cẩm, huynh nên cảm thấy may mắn vì lúc ấy huynh đã quát đuổi Tiểu Thụ đi!" Nhan Khả cười khổ: "Nếu không phải huynh lớn tiếng quát Tiểu Thụ, đuổi Tiểu Thụ đi, thì chưa chắc Vân cô nương đã chịu ra tay giúp chúng ta."

Lúc ấy, tuy là Phó Cẩm quát mắng Tiểu Thụ, nhưng kỳ thực là đang suy nghĩ cho an toàn của Tiểu Thụ, làm sao Vân Lạc Phong có thể không nhận ra?

Nhưng đám người Nhan Khả lại không biết, điều này chỉ là một nguyên nhân trong đó mà thôi!

Nguyên nhân thứ hai cũng là nguyên nhân chủ yếu, đó chính là vì Vân Lạc Phong xưa nay là người có thù tất báo! Lão già kia dám động thủ với Tiểu Thụ, vậy thì phải trả giá đắc!

________

Trong lều.

Ngay khi Tiểu Mạch vừa đột ngột xuất hiện giữa khoảng không, thì trên mặt Lâm Nhược Bạch liền lộ ra vẻ mừng rỡ, sau đó thì lập tức lao nhanh về phía hắn, dang tay ôm chặt lấy thân thể mảnh khảnh của thiếu niên, rồi hôn một cái chụt lên mặt Tiểu Mạch. 

Trong nháy mắt, mặt của Tiểu Mạch liền đỏ lên, hắn vội vàng đẩy Lâm Nhược Bạch ra, trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi có biết cái gì gọi là nam nữ thọ thọ bất thân hay không?"

(*nam nữ thọ thọ bất thân: nam nữ không được thân cận, tiếp xúc da thịt, động chạm tay chân, v...v... Câu đồng nghĩa là nam nữ hữu biệt: nghĩa là nam nữ khác nhau.)

Lâm Nhược Bạch không hiểu tại sao Tiểu Mạch lại tức giận, vì thế mà khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ủy khuất.

"Vì ta gặp lại được mọi người, nên rất vui, cũng vì vậy mà không thể khống chế được nội tâm kích động của mình."

Sắc mặt Tiểu Mạch càng thêm khó coi: "Chẳng lẽ ngươi nhìn thấy người nào cũng đều sẽ hôn người đó?"

Kỳ thực, cái mà Tiểu Mạch muốn hỏi chính là, Lâm Nhược Bạch và cái tên nam nhân được gọi là Tô Tuấn kia có quan hệ gì?

Lúc này, chính Tiểu Mạch cũng không phát hiện ra, bản thân mình đang bắt đầu để ý đến những tên nam nhân khác xuất hiện bên cạnh Lâm Nhược Bạch.... 

Vân Lạc Phong thì chọn một chỗ ngồi xuống, lấy một bộ trà ra, tùy ý tự rót cho mình một chén trà, rồi cười tủm tỉm mà nhìn hai người trước mặt. 

"Ta không có!"

Lâm Nhược Bạch càng thấy ủy khuất hơn: "Chỉ khi nhìn thấy ngươi thì ta mới như vậy!"

Nghe được câu này, tâm tình Tiểu Mạch rốt cuộc cũng được thả lỏng, hắn chậm rãi đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, nở một nụ cười ngây ngô: "Chủ nhân, hiện tại ta muốn được đi theo bên cạnh người, không muốn trở vào không gian thần điển nữa!"

"Tại sao?" Vân Lạc Phong nhướng mày: "Trước kia không phải ngươi luôn muốn né tránh tiểu Bạch à?"

Thần sắc Tiểu Mạch có chút xấu hổ: "Đó là bởi vì trước kia tiểu Bạch quá đáng sợ! Còn bây giờ, ta lại cảm thấy nàng thật rất đáng yêu!"

"A?" Đáy mắt Vân Lạc Phong chợt lóe tia sáng: "Dấm ăn có ngon không?"

"Chủ nhân, ta ăn dấm hồi nào? Đâu phải là người không biết, ta có bao giờ ăn cơm đâu!"

"Nhưng sao ta lại ngửi được trên người của ngươi toàn là mùi dấm?"

Vốn dĩ Tiểu Mạch còn chậm chạp chưa kịp phản ứng, nhưng vừa nghe thấy lời này thì liền hiểu được ý tứ trong lời nói của Vân Lạc Phong, lập tức đỏ mặt: "Chủ nhân, người lại trêu chọc ta, sao ta có thể ghen được chứ? Tuyệt đối không có khả năng này!"

Liếc nhìn bộ dáng vịt chết còn cứng mỏ* của Tiểu Mạch một cái, sau đó Vân Lạc Phong lại dời mắt về phía Lâm Nhược Bạch. 

(*vịt chết còn cứng mỏ: chỉ những người đã đuối lý nhưng sống chết vẫn không thừa nhận một điều gì đó.)

"Hồ Li đi cùng với Vô à?"

Lâm Nhược Bạch gật gật đầu: "Hồ Li nói không yên tâm khi để Vô ở cùng với con, cho nên dẫn theo Vô cùng rời đi! Sư phụ, con luôn có cảm giác tên tiểu tử Vô kia rất kỳ quái, nhưng con lại không nói ra được là kỳ quái ở chỗ nào."

"Tạm thời Vô sẽ không làm ra chuyện gì nguy hiểm đối với Hồ Li. Hiện tại ta muốn tìm được Vân Tiêu và Hồng Loan trước, con có biết hai người họ ở đâu không?"

Nghe vậy, Lâm Nhược Bạch suy nghĩ một lát, rồi lắc lắc đầu: "Con không biết!"

Xác thực là nàng không biết gì cả!

"Vấn đề cuối cùng, con và tên Tô Tuấn kia rốt cuộc là có quan hệ gì?" 

Vấn đề này là vấn đề mà Tiểu Mạch muốn hỏi, Vân Lạc Phong chẳng qua là hỏi dùm hắn mà thôi.

"Sư phụ, người hỏi cái này để làm gì?" Lâm Nhược Bạch chợt ngẩn người: "Hắn từng cứu con, đối xử với con cũng không tệ, hơn nữa người Huyền Thanh Môn cũng rất chiếu cố đến con, nhưng mà, từ bây giờ trở đi, con đã ghét bọn họ rồi!"
Bình Luận (0)
Comment