Edit: Sahara
Trên bầu trời, nha hoàn Thánh Nữ Tộc lao xuống, những kẻ đứng trên mặt đất cũng bắt đầu triển khai công kích với Vân Lạc Phong.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thụ nở nụ cười sáng ngời: "Mẫu thân, những kẻ này cứ giao cho con đi!"
Vụt vụt!
Tức thì, từ mặt đất xung quanh Tiểu Thụ bỗng mọc lên vô số dây đằng, những sợi mạn đằng kia lao thẳng đến, quấn quanh thân đám nha hoàn Thánh Nữ Tộc, siết chặt thân thể bọn họ đến mức khiến họ gần như không thở nổi.
Tô Tuấn bị dọa cho choáng váng, hắn chưa bao giờ ngờ tới, đứa bé trai bên cạnh Vân Lạc Phong lại có thực lực mạnh đến như vậy.
"Thụ nhân?" Tần Nguyệt kinh ngạc không thôi: "Không ngờ ngươi cũng sở hữu một thụ nhân."
Thụ nhân hoàn toàn không giống linh thú, một thân cây vô tri vô giác cần tu luyện rất nhiều, rất nhiều năm mới có thể có được ý thức như con người.
Đặc biệt là thụ nhân còn có thể hóa hình người, quả thật là ngàn dặm mới tìm được một.
Cây sinh mệnh của Thánh Nữ Tộc rất cường đại, đáng tiếc, dù cây sinh mệnh đã tu luyện được thành hình người, nhưng lại bị hạn chế, chỉ có thể ở trong thân cây. Không giống như Tiểu Thụ, có thể dùng hình người để hành tẩu bên ngoài.
(*hành tẩu: đi lại. Vd: hành tẩu giang hồ: đi lại trong giang hồ.)
Vì thế, vừa biết Tiểu Thụ là thụ nhân, đáy mắt Tần Nguyệt liền xẹt qua một tia tham lam.
"Các ngươi dừng tay lại cho ta!" Tần Nguyệt phất phất tay, hạ lệnh cho đám nha hoàn ngừng tấn công Vân Lạc Phong, lạnh giọng nói: "Ngươi không phải nhân loại, không phải linh thú, mà là một cái cây hóa hình người, đúng không?"
Tiểu Thụ hừ một tiếng, hiển nhiên là không hề có hảo cảm đối với nữ nhân trước mặt này.
"Đi theo ta, như thế nào?" Tần Nguyệt tận lực để bản thân nở nụ cười, nhưng giọng điệu thì vẫn mang vẻ cao ngạo lạnh lùng, ngạo nghễ hơn người: "Chỉ có đi theo Thánh Nữ Tộc chúng ta, ngươi mới có thể phát huy hết tác dụng chân chính của ngươi!"
Ý chính là, một bảo vật như Tiểu Thụ mà ở trong tay Vân Lạc Phong thì chỉ lãng phí mà thôi.
"Dì này, dì lớn lên xấu xí như thế, tại sao ta phải đi theo dì?" Tiểu Thụ nở nụ cười với vẻ mặt ngây thơ trong sáng, cất giọng nói non nớt mềm mại.
Tần Nguyệt biến sắc, đáy mắt xẹt qua một tia sáng lạnh: "Hừ! Hôm nay, ngươi muốn không đi theo ta cũng không được!"
Tần Nguyệt nàng tốt xấu gì cũng là đệ nhất mỹ nhân Thánh Nữ Tộc, vậy mà thằng nhãi này lại dám nói nàng xấu xí. (*Sa: thế quái nào mà nhiều đệ nhất mỹ nhân thế không biết? Rau cải trắng ngoài chợ à?)
Làm sao nàng có thể nuốt trôi cơn giận này?
"Vậy cùng phải nhìn xem ngươi có cái bản lĩnh này không?" Nụ cười của Tiểu Thụ vẫn sáng ngời như cũ, dường như đây chỉ là một chuyện râu ria.
"Nếu ngươi là linh thú, hay là con người, thì có lẽ ta còn không biết làm sao để thu phục ngươi. Thế nhưng...." Tần Nguyệt cười, nụ cười này không có cao ngạo như trước, mà ngược lại, nó mang theo mấy phần tự tin nhất định phải chiếm được: "Ngươi chỉ là một thụ nhân mà thôi!"
Ngoại trừ cây sinh mệnh của Thánh Nữ Tộc ra thì vẫn còn rất nhiều thụ nhân khác tồn tại, số thụ nhân này vô cùng cao ngạo, đều không muốn thần phục con người.
Tuy nhiên, người của Thánh Nữ Tộc lại có thể hàng phục được rất nhiều thụ nhân, nếu họ không có phương pháp hữu dụng, thì sao có thể làm được?
Dứt lời, Tần Nguyệt lấy từ trong người ra một chiếc roi dài màu xanh biếc, chiếc roi này được làm ra là để chuyên dùng trấn áp thụ nhân, trên thân roi tản mát ra uy áp cường đại vô cùng.
Khuôn mặt của Tiểu Thụ vốn dĩ đang phủ đầy nét ngây thơ, nhưng sau khi nhìn thấy chiếc roi mà Tần Nguyệt vừa lấy ra thì bỗng trở nên tái nhợt, giọng nói non nớt lúc này ẩn đầy phẫn nộ và sát khí.
"Chiếc roi này, từ đâu mà ngươi có?"
Đây là lần đầu tiên Vân Lạc Phong nhìn thấy bộ dáng này của Tiểu Thụ, cho nên có hơi kinh ngạc, nàng quay đầu lại nhìn khuôn mặt phẫn nộ của Tiểu Thụ.
Tiểu Thụ siết chặt nắm đấm, cả người run rẩy, thấy Tần Nguyệt không chịu trả lời câu hỏi của mình, hắn lại tăng thêm âm lượng, quát lên một tiếng chói tai: "Nói! Rốt cuộc thì ngươi lấy ở đâu ra chiếc roi này?"