Edit: Sahara
Còn thực lực của Vân Dực và tên tiểu tử mà hắn nghĩ rằng là đệ đệ của Vân Lạc Phong đều đã đạt tới cảnh giới Thánh Tôn cao giai.
Đương nhiên, chỉ riêng hai điểm này thôi đã đủ dọa cho Tô Tuấn sợ đến mức tè ra quần, vậy mà lại còn xảy ra cảnh tượng tiếp theo, khiến cho Tô Tuấn thiếu chút nữa là quỳ xuống đất.
Vô số con Tầm Kim Thử đột nhiên xuất hiện giữa khoảng không, lao thẳng đến tấn công đám nha hoàn Thánh Nữ Tộc.
Trong hoàn cảnh bình thường, một cảnh tượng "long trọng" như thế chắc chắn sẽ rất hỗn loạn, nhưng số Tầm Kim Thử kia dường như đã được huấn luyện, có trật tự rõ ràng, được hai người chỉ huy tấn công người của Thánh Nữ Tộc.
Mà hai người chỉ huy kia, một người là thiếu niên tuấn mỹ thanh tú, một người còn lại là một vị mỹ phụ lớn tuổi, trên đầu bà ta còn đội vương miện, vô cùng cao quý.
Sau lưng thiếu niên kia còn có một thiếu nữ dịu dàng xinh đẹp, trên mặt nàng ta nở nụ cười ngọt ngào, lúc cười, hai bên má còn lún đồng tiền, đang liếc mắt đưa tình nhìn thiếu niên đứng ở phía trước.
Nếu ngươi nghĩ rằng vị tiểu mỹ nữ kia trông có vẻ quá dịu dàng xinh đẹp, không hề có lực uy hiếp gì, vậy thì thập phần sai lầm rồi.
Ngươi không nhìn thấy có một người đệ tử Huyền Thanh Môn vừa lao thẳng đến nàng ta liền bị nàng ta cắn xé đến xương cốt cũng không còn à?
"Manh Manh, những thứ này không thể ăn!" Khi thiếu niên quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy thiếu nữ đang cắn thân thể tên đệ tử Huyền Thanh Môn kia, khuôn mặt tuấn mỹ thanh tú lập tức nhíu mày: "Nếu muội thấy đói bụng, thì đợi chút ta nói chủ nhân cho một một cây linh dược. Tuyệt đối không được ăn những thứ này, không sẽ bị tiêu chảy đó! Muội trực tiếp giết chết chúng là được rồi!"
(*dịu dàng xinh đẹp: nguyên văn là điềm mỹ, điềm là dịu dàng, nhu hòa, mỹ là xinh đẹp, đẹp.)
Thiếu nữ điềm mỹ chớp chớp mắt, dạ một tiếng, sau đó há miệng cắn một cái liền cắn đứt mạch máu trên cổ tên đệ tử Huyền Thanh Môn kia, xong thì ném thi thể tên kia đi.
"Trà Sữa, như vậy đúng không?" Thiếu nữ điềm mỹ vẫn tươi cười ngây ngô như cũ, nét trong sáng trên mặt vẫn rạng ngời.
Nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải làm lơ đi vết máu nơi khóe miệng của nàng ta trước.
Thiếu niên lại quay đầu lại lần nữa, đúng lúc, hắn nhìn thấy đầu lưỡi hồng hồng của thiếu nữ vừa vươn ra, liếm đi vết máu bên miệng, cảnh này hoàn toàn đối lập với nét thanh thuần của thiếu nữ, nhưng lại mang một vẻ dụ hoặc khó nói thành lời.
"Khụ khụ!" Chuột hậu nhìn thấy hai mắt Trà Sữa nhìn chằm chằm vào Manh Manh đang phóng ra ánh sáng, bà vội ho khù khụ hai tiếng, rồi mỉm cười nói: "Chúng ta nên mau chóng giải quyết đám người này trước đi, rồi còn đi giúp chủ nhân nữa!"
Lúc này, Trà Sữa mới hồi thần lại, giơ tay lên, hung hăng đánh về phía kẻ địch trước mặt, ánh mắt của Trà Sữa lúc này khác hẳn với vừa rồi, lúc Trà Sữa giết người, ánh mắt luôn hung ác và tàn nhẫn nhất.
Thánh Nữ Tộc thì đã sao? Kẻ khi dễ chủ nhân, chết không đất chôn thây!
So sánh với tình cảnh nhẹ nhàng của chúng Tầm Kim Thử, Vân Lạc Phong và hai linh thú Thánh Quân lại không được thoải mái như thế.
Thực lực của Tần Nguyệt rất mạnh, ở Thánh Nữ Tộc, nàng ta cũng được xem như là một trong những người có thực lực đứng đầu.
Mà đây còn là trong trường hợp bị Hỏa Hỏa và Trà Trà quấy nhiễu, vậy mà Vân Lạc Phong vẫn không thể đả thương được nàng ta.
"Chủ nhân, cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, chúng ta cần tìm ra cách nào đó giải quyết ả ta!" Hỏa Hỏa lui về sau hai bước, khẽ nhíu mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu xuất hiện một tia nôn nóng.
Xác thật, Tần Nguyệt là Thánh Quân trung giai.
Một khi đạt tới cấp bậc này, thì sự chênh lệch giữa những cảnh giới trở nên vô cùng rõ ràng. Bọn họ chỉ có thể cố bảo vệ Vân Lạc Phong không bị tổn thương, chứ không thể ra tay giải quyết được Tần Nguyệt...
Đương nhiên, Tần Nguyệt cũng chẳng dễ chịu gì mấy, ban đầu nàng ta cho rằng, loại như Vân Lạc Phong, nàng ta chỉ tùy tiện vung tay là giải quyết xong rồi, ai mà ngờ, chiến đấu lâu vậy rồi mà nàng còn chưa đả thương được Vân Lạc Phong dù chỉ là một chút.
Tần Nguyệt càng nghĩ càng sốt ruột, sắc mặt càng trầm hơn, nếu cứ tiếp tục thế này, sợ rằng mình sẽ rơi vào thế bất lợi mất.