Edit: Sahara
"Còn.... Còn có chuyện gì?"
Gió khẽ nổi lên, bạch y của thiếu nữ trắng như tuyết, giọng điệu bình thản: "Nói cho người ngoài biết, người diệt Huyền Thanh Môn... Chính là Vân Lạc Phong ta!"
Đối với lời nói này của Vân Lạc Phong, Tiểu Mạch không hề thấy kinh ngạc, hắn quay đầu nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ đang đứng bên cạnh, hỏi: "Chủ nhân, tỷ muốn mượn miệng của hắn ta đem tin tức tỷ còn sống lan truyền ra ngoài à?"
Vân Lạc Phong trầm mặc gật đầu: "Nếu Tô Tuấn không trốn thoát, tỷ không muốn để người của Thánh Nữ Tộc điều tra ra mình, thì phải bình ổn chuyện này."
Vân Lạc Phong hơi dừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng tên Tô Tuấn kia đã đào tẩu thành công, người Thánh Nữ Tộc chắc chắn sẽ biết đám người Tần Nguyệt là do chúng ta giết, tỷ có trốn cũng trốn không được, nếu vậy còn không bằng mượn cơ hội này để tìm Hồng Loan và Vân Tiêu."
Nàng muốn tìm bọn họ là cực kỳ khó khăn.
Biện pháp đơn giản mà hữu hiệu hơn chính là để bọn họ tới tìm nàng.
Bằng cách đem tin tức nàng còn sống lan truyền ra ngoài.
Một khi bọn họ biết được tin này, chắc chắn sẽ lên đường tìm nàng ngay lập tức.
"Hỏa Hỏa, thêu rụi Huyền Thanh Môn này đi! Chúng ta đi thôi!"
Sau khi dứt lời, Vân Lạc Phong liền quay người, cất bước rời đi.
Đợi khi nàng ra khỏi sơn môn, thì toàn bộ Huyền Thanh Môn đã bị ngọn lửa diễm lệ bao phủ, tô điểm thêm cho ánh nắng đỏ rực của hoàng hôn.
________
Đông Châu.
Phủ châu chủ.
Hồng Lăng khoanh tay đứng trước giường, một thân áo gấm lạnh lùng đứng dưới trăng, nhìn thật cô đơn liêu tịch.
"Châu chủ!"
Đột nhiên, giọng nói vội vã của một thị vệ truyền đến, không đợi Hồng Lăng cho truyền, thì tên thị vệ kia đã đẩy cửa xông vào, rồi quỳ ngay xuống đất.
"Châu chủ, thuộc hạ có việc bẩm báo!"
"Chuyện gì?"
Hồng Lăng khẽ cau mày, lạnh giọng hỏi.
Từ sau khi Vân Lạc Phong qua đời, Hồng Loan cứ không ngừng xông vào những nơi nguy hiểm, chỉ vì muốn tăng lên thực lực mà suốt mấy năm qua chưa từng trở về Đông Châu một lần nào.
Cái này bảo ông làm sao mà không lo lắng cho được?
"Hồi bẩm châu chủ, vừa rồi thuộc hạ nghe được một tin, nghe nói.... Huyền Thanh Môn ở Linh Châu bị người ta diệt rồi!"
Hồng Lăng càng nhíu mày chặt hơn, ánh mắt lộ ra vẻ sắc bén: "Huyền Thanh Môn bị diệt thì có can hệ gì đến bổn châu chủ? Sau này, ngoại trừ những tin tức có liên quan đến đại tiểu thư ra, thì những chuyện khác không cần bẩm báo với bổn châu chủ."
"Nhưng mà, châu chủ, người diệt Huyền Thanh Môn có tên..... Là Vân Lạc Phong!"
"Cái gì?"
Hồng Lăng trợn to hai mắt, cả người bị kích động đến run lên.
"Ngươi không nghe lầm? Thật sự là Vân Lạc Phong?"
"Vô cùng chính xác! Chỉ là thuộc hạ không biết, Vân Lạc Phong này có phải là Vân Lạc Phong mà chúng ta biết hay không?"
"Ha ha!" Hồng Lăng cười lớn: "Mau! Mau phái người ra ngoài tìm Loan nhi! Nói tin tức tốt này cho nó biết! Mặc kệ bọn họ có phải cùng một người hay không, chúng ta chỉ cần biết, tin tức này sẽ tiếp thêm hy vọng cho Loan nhi."
"Dạ, châu chủ!"
Thị vệ chấp quyền nhận lệnh, khi vừa bước đến cửa thì bị Hồng Lăng gọi lại.
"Đợi đã!" Trên mặt Hồng Lăng lộ ý cười: "Phái thêm người đến Trung Châu một chuyến, báo tin này cho Quân lão gia tử."
……………
Cùng lúc đó, Quân lão gia tử đang ngồi trong nhà thở ngắn than dài, còn chưa chờ được người của Hồng Lăng phái đến báo tin, thì ông đã nghe thấy lời đồn ở bên ngoài.
"Mục Động, ông có nghe thấy lời đồn bên ngoài không? Mấy ngày gần đây, bên ngoài đồn đãi, Huyền Thanh Môn ở Linh Châu của ta bị diệt rồi, mà người diệt Huyền Thanh Môn chính là nha đầu Vân Lạc Phong kia."
Mục Động cười lạnh, tạt thẳng chậu nước lạnh vào mặt Quân lão gia tử: "Làm sao ông biết người diệt Huyền Thanh Môn chắc chắn là nha đầu kia? Nói không chừng là trùng tên trùng họ mà thôi!"