Edit: Sahara
Rẹt!
Ngay khi nam nhân miệng chuột tai khỉ vừa há mồn hét lớn, thì một đạo kiếm quang nữa lại bay tới, chui tọt vào miệng hắn ta, tiếp theo là đầu lưỡi của hắn bị cắt đứt rớt ra ngoài.
"A...a...."
Hắn ta bụm lại cái miệng đang máu me đầm đìa của mình, hai mắt đầy hoảng sợ trừng lớn, nhìn bạch y nữ tử đang đứng trước mặt.
Bạch y của nàng vẫn trắng như tuyết, sạch sẽ không dính một hạt bụi nào, tuy nhiên, hình ảnh của nàng hiện tại trong mắt những người kia thì lại không khác gì là một ác ma.
"Là ngươi bảo ta cắt lưỡi trước, rồi mới phế hai tay." Vân Lạc Phong khẽ nhún vai, mỉm cười tà khí câu hồn: "Cho nên, ta để ngươi được toại nguyện, thế nào? Có hài lòng không?"
Nam nhân miệng chuột tai khỉ lui về sau vài bước, sắc mặt tái nhợt, thân mình hắn run lên nhè nhẹ, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
Vân Lạc Phong nâng tầm mắt, nhìn những người còn lại.
Đám người kia đã bị dọa cho phát ngốc, ngay khi bắt gặp ánh mắt của Vân Lạc Phong, liền sợ đến rùng mình một cái.
"Đi bao vây tấn công Quân gia tổng cộng có bao nhiêu đội nhân mã?" Giọng nói của Vân Lạc Phong vẫn lạnh lùng thản nhiên, nhưng lại khiến người ta sợ đến mức run rẩy.
"Tổng cộng có mười một thế lực!" Không ai dám lên tiếng, cuối cùng là do một nam tử áo đen trả lời: "Ngoại trừ bốn thế lực chúng ta vừa nhắc, thì vẫn còn nhiều thế lực khác trên đại lục này nữa. Những người này đều là người mà Quân gia từng đắc tội, nhưng vì e ngại Quân lão gia tử cho nên trước giờ không dám động thủ. Cho nên khi có tin đồn thất thiệt Thanh Lôi Tộc đã bắt được cháu gái của Quân lão gia tử..."
(*thất thiệt: không xác định, có thể đúng mà cũng có thể sai.)
Nam tử áo đen dùng hai chữ thất thiệt, là bởi vì nữ tử kia có đúng thật là cháu gái của Quân lão gia tử hay không thì cần phải được nghiệm chứng thêm.
Sau khi nam tử áo đen nói xong lời này thì bỗng phát hiện, bạch y nữ tử vốn đang đứng trước mặt, lạnh giọng chất vấn bọn họ đã biến mất từ lúc nào.
"Chúng ta còn tới Quân gia không?" Một người lên tiếng dò hỏi.
"Đi cái rắm!"
Người nói câu này là một nam nhân tục tằng.
"Không thấy lão đại đã bị phế rồi sao? Đến Quân gia để chịu chết hả? Lỡ như gặp lại nữ nhân điên kia, thì ngay cả mạng cũng không còn!" Nam nhân tục tằng liếc nhìn mọi người, tiếp tục nói: "Nếu Quân gia xong đời, chúng ta đi cũng chỉ là xem kịch vui, nếu Quân gia không bị diệt, vậy chúng ta nhất định sẽ phải dùng mạng để trả giá cho chuyến đi này."
Nghe lời này, tất cả mọi người đều cảm thấy rất có đạo lý, bọn họ cũng không quan tâm đến nam nhân miệng chuột tai khỉ đang kêu ngao ngao ỏm tỏi, mà bắt đầu lên đường trở về.
"Chủ nhân, qua lời của đám người vừa rồi, có thể xác định người nắm giữ miếng ngọc bội này chính là cháu gái của Quân lão gia tử, châu chủ Đông Châu thật sự không có nói sai!"
Giọng nói của Tiểu Mạch truyền tới từ trong linh hồn.
Ban đầu, Vân Lạc Phong không thẳng thắn nói rõ thân phận với Quân lão gia tử là bởi vì nàng không dám xác định, miếng ngọc bội này rốt cuộc là có quan hệ gì với Quân gia.
Lỡ như, miếng ngọc bội này không phải của Quân lão gia tử, mà là của những người khác trong Quân gia thì sao?
Nàng nghe nói, Quân lão gia tử có một người đệ đệ, vì muốn đoạt quyền mà từng ám sát Quân lão gia tử, còn liên kết với châu chủ Linh Châu tiền nhiệm, hại chết thê nhi của ông.
(*thê nhi: vợ con.)
Vì vậy, nàng lo sợ Quân Phượng Linh không phải là con gái của Quân lão gia tử, mà là con gái kẻ thù đã giết chết thê tử của ông. Chính vì vậy, Vân Lạc Phong không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tuy rằng trước đó Hồng Lăng đã nói qua chuyện này, nhưng ông ấy cũng chỉ bảo nàng đến Quân gia một chuyến, nói không chừng sẽ tìm được tin tức hữu dụng mà thôi, chứ chưa từng khẳng định ngọc bội này là của Quân lão gia tử.
Điều duy nhất nàng nắm chắc chính là, miếng ngọc bội này là vật theo bên người từ nhỏ của Quân Phượng Linh, không phải là đoạt từ tay người khác.
"Nếu ngọc bội trong tay ta là của Quân lão gia tử, vậy ngọc bội trong tay nữ tử kia là của ai?" Vân Lạc Phong lấy ngọc bội ra, nắm chặt, trên mặt hiện lên vẻ trầm tư.