Edit: Sahara
Tim Quân Linh Nhi run lên, nàng kéo tay Quân Huyễn lại, liên tục lắc đầu: "Cha, đừng...."
Nhìn gương mặt già nua của trưởng lão Thanh Lôi Tộc, Quân Huyễn mỉm cười.
"Nếu nha đầu này thật sự là ngoại tôn nữ của sư phụ ta, vì không để sư phụ đau lòng, ta chết thì có xá gì? Đáng tiếc, ngọc bội đã bị hủy, ta không cách nào xác định được nó có phải là đứa cháu gái mạng khổ của ta không!" Trong mắt Quân Huyễn khẽ lóe lên tia sáng: "Vì vậy, tất cả mọi chuyện phải đợi sư phụ ta về thì mới định đoạt được!"
Trưởng lão Thanh Lôi Tộc liên tục cười lạnh: "Ngươi cho rằng ta sẽ trúng kế hoãn binh của ngươi? Hiện tại, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, lập tức tự sát, bằng không, ta sẽ giết nha đầu này ngay!"
Lão ta đưa tay túm cổ áo Tào Nguyệt Cầm kéo đến trước mặt lão, lòng bàn tay hội tụ linh khí, chỉ cần hơi dùng sức một chút thì Tào Nguyệt Cầm sẽ lập tức tang mạng.
"Không! Ta không muốn chết! Cữu cữu cứu con!" Tào Nguyệt Cầm nôn nóng vội hét to không ngừng: "Con thật sự là cháu gái của người! Là thật đó!"
Mắt thấy trưởng lão Thanh Lôi Tộc sắp giết Tào Nguyệt Cầm thật, Quân Huyễn liền biến sắc, vội quát lớn: "DỪNG TAY!"
Quả nhiên, trưởng lão Thanh Lôi Tộc liền dừng tay lại, cười lạnh mà nhìn Quân Huyễn.
"Thế nào? Đã quyết định xong chưa?"
Quân Huyễn hít sâu một hơi, dời ánh mắt sủng ái lên người Quân Linh Nhi, ông nâng tay lên vuốt ve khuôn mặt đẫm nước mắt của con gái mình.
"Linh Nhi, mạng của cha là do sư phụ cho, cha cam tâm tình nguyện chết vì sư phụ!"
"Cha!"
Quân Linh Nhi ôm chặt Quân Huyễn, nước mắt đầm đìa phủ kín dung nhan: "Con không muốn cha chết! Linh Nhi không muốn cha chết!"
Vụt!
Quân Huyễn giơ tay, đẩy mạnh Quân Linh Nhi ra ngoài, tích tắc sau đó, Hoa Dật Phi bay đến, ôm lấy thân thể đang run rẩy của Quân Linh Nhi.
"Được!"
Quân Huyễn xoay người, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đầy âm hiểm của trưởng lão Thanh Lôi Tộc: "Ta sẽ làm như ngươi muốn, chỉ mong ngươi tuân thủ lời hứa, thả con bé ra!"
Dù Quân gia bị diệt, cũng không thể để cháu gái mình có chuyện được!
Ai bảo.... Những năm gần đây, sư phụ luôn không ngừng bôn ba vì đứa cháu gái này kia chứ?
Hiện tại vất vả lắm mới tìm được người, sao có thể để cho nó lại xảy ra chuyện không may?
"Biểu ca, huynh thả muội ra, muội không thể mất đi cha được!" Quân Linh Nhi không ngừng giẫy giụa trong lòng Hoa Dật Phi, vẻ mặt vừa thống khổ, vừa tuyệt vọng: "Huynh đừng khiến muội phải... Hận huynh!"
Hai chữ hận huynh này làm nội tâm Hoa Dật Phi run lên.
Từ nhỏ đến lớn, Linh Nhi vẫn luôn thích hắn, nàng chưa từng nói hai chữ này với hắn bao giờ.
"Linh Nhi, đây là quyết định của dượng, chúng ta không thể ngăn cản, muội xông lên cũng chỉ tự làm tổn thương mình mà thôi!"
Trong lòng Hoa Dật Phi cũng rất đau, sao hắn có thể dửng dưng nhìn dượng của mình chết được?
Chỉ tiếc là trong tình huống này, bọn họ đều không còn cách gì khác.
"KHÔNG!"
Mắt thấy Quân Huyễn đã sắp đi tới trước mặt trưởng lão Thanh Lôi Tộc, Quân Linh Nhi lớn tiếng gào lên, giọng nói cũng đã khàn đi.
Thần sắc Tào Nguyệt Cầm vốn đã ngập tràn tuyệt vọng, bây giờ lại xuất hiện một chút mong đợi.
Chỉ cần cữu cữu đồng ý chết đi, vậy thì mình có thể được sống rồi.
"Cữu cữu, đa tạ người, sau này con nhất định sẽ thay người thừa kế Quân gia, làm bạn bên cạnh gia gia!"
Thân phận Tào Nguyệt Cầm còn chưa được Quân lão gia tử chứng thực mà nàng ta đã thật sự xem mình là đại tiểu thư của Quân gia rồi.
Chính vì vậy, nàng ta nghĩ, Quân gia không truyền cho nàng ta thì truyền cho ai? Chẳng lẽ lại truyền cho Quân Linh Nhi? Ả chẳng qua chỉ là con gái của đồ đệ Quân lão gia tử mà thôi! Làm sao có thể sánh được với tiểu thư Quân gia chân chính như nàng ta được?
Cho đến hiện tại, Tào Nguyệt Cầm vẫn có chút không dám tin mình lại từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, từ một người không quyền không thế trở thành đại tiểu thư của Quân gia.