Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1526

Edit: Sahara

"Cái tát này, là thay Quân Linh Nhi đánh ngươi!"

Quân Huyễn ngây ngốc tại chỗ, ông chưa từng lường được, Vân Lạc Phong lại giáo huấn Tào Nguyệt Cầm ngay trước mặt bọn họ.

(*giáo huấn: dạy dỗ.)

Nhưng mà ông không thể không thừa nhận, một màn này, quả thật đủ hả giận.

"Vân cô nương!" Đại trưởng lão khẽ nhíu mày: "Tào cô nương dù có nhiều chỗ không đúng, nhưng tốt xấu gì cũng là người Quân gia. Vân cô nương đối với Tào cô nương như vậy, hình như là không được tốt cho lắm..."

Tào Nguyệt Cầm thấy đại trưởng lão thay nàng ta nói chuyện, tức khắc liền lên mặt, nhìn chằm chằm vào Vân Lạc Phong đầy phẫn hận.

"Đại trưởng lão, ta muốn ngươi lập tức trục xuất nữ nhân này khỏi Quân gia cho ta! Quân gia của ta, không cho phép ả tới làm bẩn!"

"Ta xem ai dám!"

Quân Linh Nhi hừ lạnh, bước tới đứng trước mặt Vân Lạc Phong mà che chắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu giờ chỉ còn một biểu cảm duy nhất là phẫn nộ.

"Cha, Vân tỷ tỷ là vì trút giận cho con nên mới đánh Tào Nguyệt Cầm, hơn nữa.... Con đã làm theo lời cha, nhường nhịn cô ta đủ điều, nhưng cha có biết trước đó cô ta đã nói gì không? Cô ta mắng mẫu thân là kỹ nữ! Mắng con là con của kỹ nữ!"

Sắc mặt Quân Huyễn lập tức lạnh băng, bắn ánh mắt sắc bén về phía Tào Nguyệt Cầm: "Ngươi dám mắng thê tử ta?"

Tim Tào Nguyệt Cầm khẽ run, nhưng vẫn cứng cổ nói: "Ta mắng thì sao? Ta là ngoại tôn nữ của gia gia, các ngươi có thể làm gì ta?"

Quân Huyễn siết chặt nắm đấm, xuất quyền đầy phẫn nộ, một quyền này mang theo cuồng phong rít gào, đánh thẳng về phía Tào Nguyệt Cầm.

"Gia chủ!" Đại trưởng lão biến sắc, vội vàng hô lớn.

Tào Nguyệt Cầm cũng bị dọa sợ đến thất kinh hồn vía, trong suy nghĩ của nàng, Quân Huyễn vì cứu nàng mà dám đánh đổi cả mạng sống, thì dù thế nào cũng sẽ không dám ra tay với nàng.

Có điều, nàng đã xem thường địa vị của phu nhân Quân Huyễn ở trong lòng ông ta...

Khi quyền của Quân Huyễn tới gần sát gương mặt trắng bệch của Tào Nguyệt Cầm thì dừng lại, ông thu nắm đấm của mình về, cất giọng lạnh lùng đầy lệ khí: "Chuyện ngày hôm nay đều dừng lại ở đây! Tất cả đợi sư phụ về định đoạt! Nếu như.... Sư phụ giữ lại Tào Nguyệt Cầm, thì ta để sẽ buông bỏ vị trí gia chủ này, mang theo thê nhi của mình rời khỏi Quân gia! Cho dù cả đời không quay về, ta cũng tuyệt đối không để cho thê nhi của mình chịu uất ức!"

Quân Huyễn nói xong thì phất mạnh vạt áo một cái rồi bỏ đi, nhưng nắm đấm đang siết chặt của ông còn đang run lên bần bật, cho thấy nội tâm ông đang tức giận đến cỡ nào.

"Đại trưởng lão!" Mắt thấy đại trưởng lão cũng sắp rời đi, Tào Nguyệt Cầm vội gọi ông lại: "Ngươi cứ bỏ đi như vậy à? Chẳng lẽ ta bị người ta ức hiếp, ngươi cũng không giúp ta báo thù?"

Đại trưởng lão thở dài một tiếng: "Trước đó ta đã cảnh cáo cô, đừng được một tấc lại muốn lấn một thước! Nếu cô không gây chuyện thị phi, thì đâu xảy ra những chuyện thế này! Cho nên, tất cả đều là do cô tự làm tự chịu! Thôi! Mọi chuyện cứ đợi lão gia chủ về rồi nói!"

Nếu Quân Huyễn bỏ đi, thì sau khi lão gia chủ cưỡi hạt về trời, Quân gia... E là không còn chỗ đứng trên đại lục này nữa.

Chính vì vậy mà đại trưởng lão đã bắt đầu hoài nghi, tìm ngoại tôn nữ của lão gia chủ về, rốt cuộc là đúng, hay là sai?

Tào Nguyệt Cầm căm phẫn dậm chân, nàng vừa định tiếp tục quát mắng, thì chợt bắt gặp ánh mắt của Vân Lạc Phong, làm nàng sợ đến run cả người. Tào Nguyệt Cầm lập tức ngậm miệng, rồi vội vàng bỏ đi.

Lúc đại trưởng lão có mặt, nữ nhân này còn dám động thủ với nàng, bây giờ đại trưởng lão đi rồi, vậy chẳng phải ả ta sẽ càng ra tay tàn nhẫn hơn sao?

Cho nên, tình thế tốt nhất hiện giờ là nàng phải mau chóng rời khỏi nơi thị phi này, đợi ngoại công trở về rồi mới cho chúng biết tay.

(*ngoại công: ông ngoại.)

"Đi thôi!"

Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, chậm rãi xoay người, mang theo thần thái lười biếng quay trở về phòng ngủ.

"Vân tỷ tỷ, tỷ không tản bộ nữa à?" Quân Linh Nhi tinh nghịch chớp chớp mắt, hỏi.
Bình Luận (0)
Comment