Edit: Quỳnh Lê.
Bằng không, chết như thế nào cũng không biết!
……
Thông với cửa lớn học viện, nữ tử một thân váy đỏ như máu, quyến rũ mị hoặc, tuyệt sắc động lòng người.
Ở bên cạnh nàng, nam tử tuấn lãng cũng tùy ý đi theo, không hề quan tâm nàng tạo khoảng cách mình.
“Ngươi đi theo ta làm gì?” Hồng Loan quay đầu lại, trừng mắt nhìn Nam Cung Vân Dật, phẫn nộ hỏi.
Nam Cung Vân Dật một vẻ tự nhiên, quăng ra một câu: “Trước khi ngươi đồng ý gả cho ta thì ta cần phải đi theo ngươi.”
Hồng Loan nheo hai mắt: “Ngươi không sợ ta giết ngươi?”
“Ngươi sẽ không giết ta.”
Khóe môi Nam Cung Vân Dật gợi lên một nụ cười: “Nhiều lắm thì ngươi đánh ta một trận mà thôi, nhưng cho dù ngươi đánh ta đến nửa sống nửa chết thì ta vẫn phải đi theo ngươi, dù sao ngươi cũng không có khả
năng ném ta đi.”
“Nam Cung Vân Dật, ngươi muốn tìm chết!”
Bá!
Hồng Loan phẫn nộ rút ra trường kiếm: “Nếu ngươi lại đi theo ta, thì đừng trách ta không khách khí!”
Kỳ thật, nếu Nam Cung Vân Dật chỉ là đơn thuần đi theo, Hồng Loan cũng sẽ không tức giận như thế.
Nhưng cố tình người nam nhân này cứ thích động tay động chân.
Mỗi lần nàng phẫn nộ đều sẽ tẫn cho hắn một trận, đáng tiếc, mặc kệ nàng làm như thế nào, thì nam nhân này vẫn giống như thuốc cao bôi trên da chó dường như dính ở trên người nàng, bất kể xua đuổi như thế
nào cũng đều không đi.
“Không phải ngươi muốn đi tìm Vân Lạc Phong sao? Dù sao ta và nàng cũng có giao tình, ta đi cùng thì đã sao?” Nam Cung Vân Dật liếc mắt nhìn trường kiếm đặt tại cổ của chính mình, mặt không đổi sắc nói.
Nếu là thời điểm lần đầu nhận thức Hồng Loan, thanh kiếm của nàng đặt trên cổ của hắn, khẳng định hắn sẽ sợ tới mức ngay cả chân cũng đứng không vững.
Nhưng hiện tại hắn biết Hồng Loan sẽ không giết hắn, vậy hắn còn sợ cái gì chứ!
Không phải chỉ bị tẫn một chút thôi sao? Lại không có quan trọng bằng việc tìm tức phụ.
“Ta là học sinh của Tây Linh Học Viện, theo lý hẳn là phải trở về, còn ngươi cũng đi là sao?” dung nhan tuyệt sắc tràn đầy tức giận, hai tròng mắt bốc hỏa nghiến răng nghiến lợi nói, “Ta hỏi lại lần cuối cùng, ngươi có
cút đi hay không!”
“Ngươi đồng ý gả cho ta, ta liền đi.”
Nam Cung Vân Dật vô sỉ nói.
Tay Hồng Loan đột nhiên dùng chút lực, trên cổ hắn lập tức xuất hiện vết máu.
“Nam Cung Vân Dật, ngươi muốn ở lại cũng không hẳn là không thể, chỉ cần ngươi đáp ứng với ta là ngươi không được động tay động chân nữa thì ta sẽ để ngươi ở lại!”
Nam Cung Vân Dật bĩu môi.
Hắn chỉ là thừa dịp nàng ngủ muốn sờ mặt của nàng hoặc là trộm hôn một cái, nhưng cố tình là mỗi lần còn chưa kịp làm thì nàng liền đã tỉnh.
Cùng với việc nàng tỉnh lại là một cái đập đau đớn.
Dù vậy hắn cũng không nghĩ sẽ rời đi……
Nhìn thấy Nam Cung Vân Dật không nói gì, Hồng Loan dần dần thu tay: “Ta nói rồi, không cần ngươi phải phụ trách, cũng không cần ngươi vì phụ trách lại đi theo ta, ta, Hồng Loan còn không có hèn đến mức chỉ vì
thân thể bị nhìn thấy thì nhất định phải gả cho ngươi!”
“Ta……” Nam Cung Vân Dật tiến lên hai bước, vừa định muốn giải thích chính mình không phải vì phụ trách mới cưới nàng.
Ai ngờ, Hồng Loan không có cho hắn cơ hội nói chuyện, mũi chân nhún một cái liền bay vào không trung.
……
So với Vân Lạc Phong, thì thời gian Hồng Loan ở Tây Linh Học Viện dài hơn, đương nhiên cũng thành lập cho mình một tiểu đoàn.
Tiểu đoàn sớm đã phân tán thành bốn năm phần rời khỏi Tây Linh Học Viện, chính là lần này, trước khi Hồng Loan tới Tây Linh Học Viện đã gửi thư báo cho các thành viên của đoàn, báo cho bọn họ biết mình đã đến.
Cho nên, khi tiểu đoàn nhìn thấy Hồng Loan thì từ bốn phương tám hướng vây quanh ở bên trong học viện.