Edit: Sahara
Tuy nhiên, hiện giờ đã có thêm một Vân Lạc Phong.....
Tuy còn nhỏ, nhưng Kỳ Linh tuyệt đối không quên, là Vân Lạc Phong cho ca ca linh dịch, cũng là Vân Lạc Phong giúp đỡ huynh muội bọn họ.
Cho nên, trong trái tim nho nhỏ của cô bé, đã khắc thêm hình dáng của một vị nữ tử vừa quen biết không lâu.
________
Biệt viện.
Vân Lạc Phong đang ngồi trong đình hóng mát, tay cầm một quyển sách, cả người lười biếng dựa lưng vào thân cột, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt nàng, toát lên vẻ đẹp tuyệt sắc mà tà mị.
Thi Vũ đang đứng cách đó không xa chờ Kỳ Tô, thỉnh thoảng lại liếc mắt trừng Vân Lạc Phong một cái.
Hôm nay là ngày quan trọng quyết định Kỳ Linh có bị bán hay không, vậy mà nữ nhân này lại có thể bình tĩnh đến như vậy? Tốt xấu gì thì công tử cũng cứu ả ta, chẳng lẽ ả ta không thể tỏ ra lo lắng một chút sao?
Quả nhiên, chuyện không liên quan đến ả thì việc gì ả phải lo lắng!
Thi Vũ gắt gao cắn chặt môi, nữ nhân một chút tác dụng cũng không có, thật không hiểu tại sao công tử lại muốn giữ ả ta lại.
Ngay thời điểm Thi Vũ đang căm giận bất bình, thì hai bóng dáng quen thuộc từ phía trước đập vào mắt nàng ta, làm hai mắt nàng ta lập tức sáng lên.
"Công tử, tiểu thư, hai người về rồi?"
Kỳ Linh vừa liếc mắt đã thấy ngay Vân Lạc Phong đang ngồi đọc sách, đôi mắt to tròn long lanh liền phát sáng, nâng đôi chân nhỏ bé tung tăng chạy đến.
Từ đầu đến cuối dường như không hề nhìn thấy Thi Vũ.
Sắc mặt Thi Vũ cứng đờ, lòng ngực nghẹn đầy lửa giận.
Công tử như vậy, tiểu thư cũng như vậy, thật không hiểu nữ nhân kia rốt cuộc có sức quyến rũ gì.
Hơn nữa.....
Trước kia tiểu thư luôn thích quấn lấy mình, bởi vì sự xuất hiện của nữ nhân kia mà trong mắt tiểu thư bắt đầu chỉ nhìn thấy ả ta.
"Vân tỷ tỷ, cuối cùng muội cũng không bị Kỳ gia kia bán đi!"
Kỳ Linh tươi cười rạng ngời, rõ nét ngây thơ hồn nhiên.
Vân Lạc Phong chậm rãi bỏ sách xuống, nhìn cái miệng nhỏ tươi cười của Kỳ Linh, dung nhan tuyệt sắc tà mị cũng khẽ mỉm cười theo.
Nàng duỗi tay, nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ Kỳ Linh, nhìn đôi mắt xoe tròn dường như có thể phát ra ánh sáng kia.
"Vậy..... Ta phải chúc mừng huynh muội hai người rồi."
Kỳ Linh định nói đây vốn là công lao của Vân Lạc Phong, lại chợt phát hiện Thi Vũ vẫn còn đang ở đây, nên lời đến bên miệng đành nuốt trở về.
Tuy rằng Thi Vũ là người của dì Vân lưu lại, nhưng mà, Vân tỷ tỷ đã nói, trừ huynh muội bọn họ, thì chuyện này tuyệt đối không được nói cho người khác biết.
Dù là người bên cạnh ca ca cũng không được!
Nghĩ vậy, Kỳ Linh liền bẹp bẹp cái miệng nhỏ: "Vân tỷ tỷ, tỷ sẽ ở lại Kỳ gia mãi chứ?"
Nguy cơ của cô bé đã giải trừ, có lẽ.... Vân tỷ tỷ sẽ rời khỏi đây.
Bàn tay Vân Lạc Phong đang xoa đầu Kỳ Linh chợt khựng lại, rồi khẽ mỉm cười: "Chờ tỷ tìm được người tỷ muốn tìm, tỷ sẽ đi!"
"A!"
Kỳ Linh cực kỳ thất vọng cúi đầu, dù cô bé không hề muốn Vân tỷ tỷ đi, nhưng mà, cô bé cũng hy vọng Vân tỷ tỷ có thể tìm được người tỷ ấy muốn tìm.
Kỳ Tô lẳng lặng đứng yên trong đình hóng mát, chậm rãi nhìn Vân Lạc Phong, gương mặt tuấn mỹ lúc này thật dịu dàng ôn hòa.
Những năm gần đây, ngoài trừ sư phụ và hắn, đây là người đầu tiên Tiểu Linh ỷ lại như thế.
Dù mẫu thân ở trước mặt, Tiểu Linh cũng chưa từng có biểu cảm này.
"Thi Vũ, ngươi lui xuống đi!"
Kỳ Tô nhớ tới đề nghị của Tề lão nhị, hơi nhíu mày, liếc nhìn Thi Vũ, nhàn nhạt ra lệnh.
Thân mình Thi Vũ chợt cứng đờ, mắt lóe tia căm phẫn cùng cực, nhưng cuối cùng vẫn mím chặt môi, cúi đầu đáp: "Dạ, công tử!"