Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 31

Editor: Kim Phượng

Hắn có thể chắc chắn chuyện chính mình không thể hành phòng ngay cả gia gia của mình cũng không biết!

Vậy vì sao Vân Lạc Phong lại biết chuyện này?

Cho nên, suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng hắn vẫn quyết định tới nơi này để chứng thực một việc!

Từ rất xa đã trông thấy thiếu nữ một thân bạch y đón ánh mặt trời đi tới, ánh sáng nhàn nhạt chiếu xuống, dừng lại trên dung nhan tuyệt thế khuynh thành. Nàng giống như là nhân vật bước ra từ trong tranh, đẹp đến không gì sánh được.

Trong mắt Mộ Thân có một tia kinh diễm, lúc trước tại sao hắn lại không nhận ra Vân Lạc Phong lớn lên lại đẹp như thế?

Đúng rồi, hẳn là do khí chất!

Không sai, hiện tại khí chất hồn nhiên của thiếu nữ đã thay đổi, không còn hoa si giống như lúc trước, mà trở nên tự tin hơn, ngay cả trên mặt cũng hiện ra một chút cuồng ngạo, hai tròng mắt nghiễm nhiên có thái độ bễ nghễ thiên hạ.

Đột nhiên, Mộ Thân có một loại cảm giác, ngay cả tỷ tỷ Mộ Vô Song của mình đều không thể so sánh với thiếu nữ bạch y này, thái tử điện hạ muốn từ hôn với nàng, nhất định có một ngày sẽ vì chuyện này mà hối hận cả đời.

“Vân Lạc Phong!” Cảm xúc của Mộ Thân phức tạp, hắn nhìn thiếu nữ ở đối diện, cắn chặt răng, nói, “Tại sao ngươi lại biết…… lại biết phương diện kia của ta có vấn đề?”

Gương mặt hắn trở nên đỏ bừng, có chút run rẩy bất an, rốt cuộc đối với nam nhân mà nói, thừa nhận chính mình không được là một việc cực kỳ xấu hổ.

Thiếu nữ vẫn lười biếng và nhàn nhã, con ngươi tà mị nhàn nhạt liếc qua người Mộ Thân, khóe môi khẽ cong lên: “Ngươi tới nơi này không phải đã có đáp án rồi sao?”

Thình thịch!

Trong giây lát, Mộ Thân quỳ gối trước mặt Vân Lạc Phong, một phen nước mắt nước mũi khẩn cầu nói: “Thần y, ngài cứu ta đi.”

“Không gọi ta là phế vật nữa sao?” Vân Lạc Phong ngả ngớn nhìn Mộ Than đang quỳ gối ở trước mặt mình.

“Thần y, ta biết sai rồi, ta có mắt không thấy Thái Sơn, lại dám mạo phạm thần y đại nhân, chỉ cần đại nhân ngươi chữa khỏi cho ta, Mộ Thân ta từ đây về sau nhất định sẽ phục tùng mệnh lệnh của đại nhân.”

Mộ Thân lau nước mắt, khóc lóc thảm thiết nói.

“Phục tùng mệnh lệnh thì không cần, chẳng qua, ngươi cũng biết ta giúp người xem bệnh là phải cần tiền, hiện tại dược liệu quý giá như thế, phủ tướng quân của ta luôn luôn nghèo muốn chết, mua không nổi những dược liệu đó.”

Vân Lạc Phong phe phẩy đầu, thở dài một tiếng: “Cho nên không phải ta không cứu ngươi, là ta vô năng vô lực.”

“Thần y, chuyện tiền bạc có thể thương lượng, chỉ cần ngài chữa khỏi cho ta, bao nhiêu tiền đều không thành vấn đề.”

Nghe thấy lời này của Vân Lạc Phong, ánh mắt Mộ Thân sáng ngời.

“Thấy ngươi có thành ý như thế, ta đây liền không thu phí chuẩn bệnh của ngươi, ngươi chỉ cần chịu phí điều trị là được.” Khoé môi Vân Lạc Phong hàm chứa ý cười tà mị, “Ngày mai ngươi lấy năm ngàn vạn lượng lại đây, ta lập tức vì ngươi chữa bệnh, còn hôm nay, ngươi giao ra năm trăm vạn lượng trước coi như tiền đặt cọc.”

“Cái gì?”

Mộ Thân kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.

Năm ngàn vạn lượng? Chỉ là phí điều trị? Rốt cuộc dược liệu nào lại có giá cao như thế?

“Hây, ngươi phải biết rằng, bệnh của ngươi không giống những bệnh khác, giá năm ngàn vạn lượng đã là thấp nhất, chút ít đó mới chỉ là giá cả của dược liệu, còn phí ngân châm và lao động của ta cũng không có thu đấy.” Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Mộ Thân, “Nếu không phải ngươi khá hợp mắt ta, dù ngươi lấy một trăm ngàn vạn lượng tới, ta cũng không trị! Rốt cuộc trị chứng bệnh này của ngươi quá lao lực, lại còn hao tổn tinh thần của ta.”

Mộ Thân rất cảm động, thì ra Vân Lạc Phong vì trị liệu cho hắn mà làm một việc hao phí tinh lực như thế, nhưng mình lại còn không biết tốt xấu cho rằng năm ngàn vạn lượng quá đắt.
Bình Luận (0)
Comment