Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 567

Edit: Sahara

"Thật ngại quá!" ngữ khí của đấu giá sư cũng bắt đầu trở nên lạnh nhạt: "chuyện này ta không có cách nào đồng ý với ngươi được! Hiện tại ta chỉ có thể cho ngươi hai sự lựa chọn, một là lấy ra một trăm ba mươi ngàn vạn lượng, hai là tự chặt một chân rồi mau chóng cút khỏi thành Hoàng Tuyền!"

Trong mắt Đường Lâm dâng lên sự hoảng sợ, hai chân không ngừng lùi về sau, chiếc ghế đặt gần hắn không cẩn thận bị hắn làm ngã xuống đất kêu lên một tiếng rầm thật lớn.

"Các người thật sự không thể thông cảm một chút?"

Hắn cắn chặt môi, cố gắng ra sức khẩn cầu.

Đấu giá sư nhíu mày, lời nói cũng dần dần trở nên mất kiên nhẫn.

"Người đâu! Lôi kẻ cố ý phá giá sinh sự này xuống dưới cho ta, chặt một chân rồi ném hắn ra khỏi thành Hoàng Tuyền!" Đấu giá sư nói với vẻ mặt vô cảm, lạnh giọng ra lệnh.

Tức thì, từ trong góc tối của sảnh đường bỗng nhiên xuất hiện hai vị lão giả mặc trường bào màu xám, bọn họ không nói một lời nào liền lôi Đường Lâm nhắm thẳng hướng ngoài cửa lớn của Hội Đấu Giá mà đi.

Đường Lâm bị hai vị cao thủ của Hội Đấu Giá lôi đi nhưng vẫn cố nói vọng lại: "Vân Lạc Phong, ngươi là một nữ nhân ngoan độc, hôm nay ngươi hãm hại ta như thế thì sau này ngươi cũng sẽ không có được kết cục gì tốt. Aaaaa!"

Một tiếng hét thảm thiết chợt vang lên, vang vọng khắp toàn bộ sảnh đường Hội Đấu Giá, làm tất cả mọi người đang có mặt đều sởn gai óc. Ánh mắt nhìn về phía Vân Lạc Phong cũng bất giác mang theo một tia khiếp sợ.

"Nếu kẻ cố ý phá giá gây rối đã bị xử lý, vậy quyển thư tịch của Tuyệt Thiên này xin phép được bắt đầu đấu giá lại một lần nữa!" Đấu giá sư ho khan một tiếng lấy giọng, một lần nữa cất tiếng nói sang sảng vang khắp toàn bộ sảnh đường.

Mọi người vốn dĩ cho rằng bản thân mình đã vô duyên cùng quyển thư tịch kia, sau khi nghe xong lời này thì liền sôi nổi chuẩn bị tiếp tục đấu giá.

Trong gian phòng ghế lô ở tầng hai, Trầm Ngọc Khanh đối với một màn vừa rồi vẫn giữ nguyên thái độ thờ ơ lạnh nhạt, chưa từng có ý muốn xen vào.

Nữ tử kiều diễm trầm ngâm hết nửa ngày, rốt cuộc cũng mở miệng hỏi: "gia chủ, không phải ngài muốn mua quyển thư tịch kia tặng cho Vân Lạc Phong sao?"

Tại sao bây giờ lại không có hành động gì cả?

Trầm Ngọc Khanh nhàn nhạt nở nụ cười: "bởi vì ta phát hiện, nha đầu kia đối với quyển thư tịch của Tuyệt Thiên thật sự không hề có chút hứng thú. Muốn có được hảo cảm của cô ấy, ta chỉ có thể dụng tâm nghĩ ra cách khác!"

Nữ tử kiều diễm nhìn thấy Trầm Ngọc Khanh để tâm đến Vân Lạc Phong như thế, trong lòng lại một lần nữa nổi lên ghen tị, chẳng qua cô ta che giấu nội tâm của mình rất tốt, khuôn mặt kiều diễm mỹ lệ vẫn giữ vững thần thái cao ngạo lạnh lùng như cũ.

"Đi thôi! Hội Đấu Giá cũng chẳng còn gì đáng xem nữa, còn không bằng trở về đánh đàn!"

Trầm Ngọc Khanh đứng dậy, vuốt phẳng lại bộ trường bào màu trăng non trên người, tư thái vẫn ưu nhã như cũ, từ từ rời khỏi Hội Đấu Giá Thịnh Thiên.

____

Sảnh đường Hội Đấu Giá.

Vân Lạc Phong dường như nhận ra cái gì đó, liền liếc mắt nhìn lên lầu hai, trong một thoáng, cô hình như trông thấy được một mái tóc bạc trắng.

"Sư phụ, người sao vậy?" Lâm Nhược Bạch nhận ra sự khác thường, liền quay sang nhìn Vân Lạc Phong, tò mò hỏi.

"Không có gì!"

Vân Lạc Phong lắc lắc đầu, trầm giọng hỏi: "trên lầu hai là dành cho người có thân phận thế nào lui tới?"

Nghe vậy, một người bang chúng trong Bắc Đẩu Bang đi theo bên cạnh Vân Lạc Phong liền lên tiếng trả lời: "lâu hai có tổng cộng ba gian phòng ghế lô, là nơi đặc biệt chỉ có người của ba thế lực đứng đầu ở thành Hoàng Tuyền mới có thể lui tới!"

"Gian phòng đầu tiên bên phải là dành cho thế lực nào?"

"Là Trầm gia!"

Trầm gia?

Vân Lạc Phong hơi nhíu mày một chút, người tóc trắng vừa mới rời khỏi kia... rất cường đại.

Còn việc cường đại đến mức nào thì Vân Lạc Phong cô chưa nhìn ra được.

"Thành Hoàng Tuyền này đúng là một nơi ngọa hổ tàng long!"

Rất lâu sau Vân Lạc Phong mới thốt ra một câu than nhẹ.

Nếu muốn đứng vững gót chân trên phiếm đại lục này, thì xem ra con đường cố gắng trở nên cường đại của Vân Lạc Phong cô vẫn còn rất dài.

"Một trăm hai mươi ngàn vạn, còn ai ra cao hơn nữa hay không? Một trăm hai mươi ngàn vạn lượng lần một! Một trăm hai mươi ngàn vạn lượng lần hai! Một trăm hai mươi ngàn vạn lượng lần ba! Được! Thành giao!"

Nam tử đấu giá sư gõ búa thật mạnh xuống mặt bàn kết thúc đấu giá, sau đó mỉm cười mà nói: "cuộc đấu giá hôm nay đã kết thúc viên mãn, các vị, bây giờ mọi người có thể ra về! Những vị nào mua được vật phẩm thì xin lưu lại một lát, người của Hội Đấu Giá sẽ mang vật phẩm đấu giá được đưa tận tay cho các vị!"
Bình Luận (0)
Comment