Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 621

Edit: Sahara

"Cha!" Lâm Nhã Đình khẽ nhấp môi mỏng, ánh mắt mang theo một tia phức tạp: "con có một yêu cầu hơi quá đáng, hy vọng cha có thể giúp cho con!"

"Yêu cầu gì?"

Không biết sao, trông thấy biểu tình rối rắm của Lâm Nhã Đình, trong lòng Lâm Qua đột nhiên có một dự cảm không tốt.

"Con hy vọng cha có thể đi xin lỗi với Vân Lạc Phong!!"

Mấy chữ này, tức khắc làm cho Lâm Qua giận tím mặt, ông ta nhảy dựng từ trên giường xuống.

"Nhã Đình, con vừa mới nói gì đó? Con bảo ta đi xin lỗi cái con tiểu tiện nhân Vân Lạc Phong kia? Ta nói cho con biết, chuyện này tuyệt đối là không có khả năng! Ta không tìm nó báo thù thì đã xem như rất tốt rồi, lại còn muốn ta đi xin lỗi nó? Hừ!"

Lâm Qua giận đến nghiến răng nghiến lợi, trong đôi mắt ông ta là một mảnh ngoan độc.

Lâm Nhã Đình hơi hơi nhíu mày: "con cũng không còn cách nào khác, con đã thay cha xin lỗi cùng cô ta, nhưng cô ta lại không chấp nhận. Hiện tại, cũng chỉ còn cách là để cha tự mình đến đó mà thôi! Con sẽ nhờ sư phụ đi theo để làm thuyết khách, có lẽ nể mặt của Y Sư Hiệp Hội, cô ta sẽ tha thứ cho cha!"

"Nhã Đình, con không cần tiếp tục nói nữa!" Lâm Qua hừ lạnh một tiếng: "ta đồng ý với con không tìm Vân Lạc Phong báo thù, đó đã là giới hạn của ta rồi. Ta tuyệt đối sẽ không đi xin lỗi con tiểu tiện nhân kia đâu, nghĩ cũng đừng nghĩ đến!"

Vân Thanh Nhã làm con trai ông ta tổn thương sâu như thế, Vân Lạc Phong kia lại hỏa thêu phủ thành chủ của ông ta, thù hận này đã không thể đội chung trời nữa rồi, sao ông ta có thể đi xin lỗi được chứ?

"Cha!" sắc mặt Lâm Nhã Đình trầm xuống: "chuyện này vốn dĩ là do huynh trưởng không đúng trước, năm đó, con đã cầu xin sư phụ đứng ra che chở cho Y Thành rồi, hơn nữa cũng đã bức bách Vân Thanh Nhã rơi vào thảm cảnh thế kia rồi còn gì. Con cho rằng trả thù như vậy cũng đã đủ rồi, sao cha còn giữ mãi không buông như vậy?"

"Ngươi...." Lâm Qua tức giận đến cả người run rẩy không thôi: "Nhã Đình, ngươi đừng quên, năm đó ngươi bơ vơ không nơi nương tựa, là ta thấy ngươi đáng thương, cho nên mới đem ngươi về! Hiện tại, ngươi báo đáp lại ta như thế này sao?"

Lâm Nhã Đình nắm chặt hai bàn tay trắng như phấn của mình lại: "cha, con biết, cha đối với con ân trọng như núi, cho nên bao nhiêu năm qua, con luôn dung túng cho tất cả mọi việc làm của Y Thành. Con  đã giúp cha nhiều như vậy, tại sao vào thời điểm mấu chốt như bây giờ, cha lại không thể giúp con chứ? Nếu sư phụ con bị lật đổ, liệu Y Thành có còn đường để sống hay không?"

Lâm Nhã Đình ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Lâm Qua, lời nói mang theo ý vị sâu xa: "cha cứ yên tâm, đợi sau khi con thu phục được Vân Lạc Phong rồi, con nhất định sẽ giúp cha trút đi cơn giận này!"

Lâm Qua hồ nghi nhìn Lâm Nhã Đình: "con thật sự.... thật sự có cách giúp ta trút giận?"

Đương nhiên là giả!

Mục đích của lời nói dối này chẳng qua là muốn làm cho Lâm Qua tụ nguyên đi đến xin lỗi với Vân Lạc Phong mà thôi! Để cho Vân Lạc Phong có thể đồng ý tha thứ cho Y Thành.

Nhưng mà, điểm này Lâm Nhã Đình tuyệt đối sẽ không nói cho Lâm Qua biết.

"Con nói được, thì nhất định sẽ làm được!"

Khuôn mặt Lâm Nhã Đình là một mảnh kiên định, thốt ra lời thề son sắt đảm bảo.

Lời nói của Lâm Nhã Đình có thật có giả, làm cho Lâm Qua không biết có nên tin tưởng hay không?

"Được!" Lâm Qua hít sâu một hơi rồi nói: "ta đồng ý với điều kiện của con. Nhưng con nói chuyện thì nhất định phải giữ lời! Chờ sau khi con thu phục được Vân Lạc Phong rồi thì đem ả ta tặng cho cha mấy ngày, trong mấy ngày này, ta sẽ làm cho ả muốn sống không được, muốn chết không xong!"

Lâm Nhã Đình liếc mắt nhìn vẻ mặt dữ tợn của Lâm Qua, không nóng không lạnh nói: "chỉ cần cha đừng phế thực lực của cô ta đi là được, con có rất nhiều việc cần dùng đến thực lực của cô ta!"

"Ta biết rồi!" sắc mặt của Lâm Qua lúc này mới dần dần tốt hơn: "Nhã Đình, bây giờ chúng ta đi tìm con tiểu tiện nhân kia đi, nỗi nhục hôm nay ta chịu, sau này sẽ trả lại ả ta gấp trăm gấp ngàn lần!"

Nhìn Lâm Qua đã bị thù hận che mờ cả hai mắt, khóe môi Lâm Nhã Đình giơ lên một nụ cười lạnh châm chọc, đáng tiếc, Lâm Qua lại không nhìn thấy được cái vẻ mặt lạnh lùng trào phúng kia của Lâm Nhã Đình.
Bình Luận (0)
Comment