Edit: Sahara
Lam Hoành cũng không nhìn nổi nữa, ông đứng bật dậy, nói: "La Phù, sao ngươi lại không biết xấu hổ mà đi hiếp bức một tiểu cô nương vậy hả? Huống chi, nếu không phải Lâm Nhã Đình dùng tính mạng người nhà của Vân Lạc Phong để uy hiếp, thì sao Vân Lạc Phong lại tức giận đến mức này được? Ta thấy mọi chuyện đến đây thì bỏ đi thôi, các ngươi thấy thế nào?"
"Uy hiếp?" La Phù cười lạnh: "Nhã Đình uy hiếp Vân Lạc Phong kia lúc nào hả? Nhã Đình rõ ràng là chỉ hảo tâm nhắc nhở cô ta không nên càn rỡ, đắc tội với người không nên đắc tội, rước họa cho thân nhân của mình. Nhã Đình rõ ràng là có ý tốt, đáng lẽ cô ta phải biết cảm kích Nhã Đình mới đúng!"
Lam Hoành bất đắc dĩ lắc lắc đầu: "nhưng mà, lời nói vừa rồi của ngươi đối với Vân cô nương chẳng phải cũng chính là uy hiếp đó sao? Tại sao ngươi một hai lại muốn Vân cô nương trở thành đồ đệ của ngươi?"
"Lam Hoành, ngươi tốt nhất đừng nên chỏ mũi vào chuyện của người khác!" La Phù nhíu mày: "nếu Vân Lạc Phong không chịu trở thành đồ đệ của ta, thì ta cũng chỉ có thể giết chết cô ta mà thôi! Suy cho cùng, thì chính cô ta đã khiêu khích Y Sư Hiệp Hội trước, nếu cô ta là người của Y Sư Hiệp Hội, tất nhiên sẽ được khoan thứ, ngược lại, chính là phải chết!"
Lam Hoành khẽ mỉm cười: "dựa vào thiên phú của Vân cô nương thì vốn không cần trở thành đệ tử của ngươi! Huống hồ, Y Sư Hiệp Hội chúng ta cũng không phải chỉ có mình ngươi là trưởng lão. Vân Lạc Phong không nhất thiết phải trở thành người của ngươi thì mới được xem là người của Y Sư Hiệp Hội!"
Lời này của Lam Hoành, như cảnh tỉnh tất cả các vị trưởng lão khác, bọn họ giật mình một cái, tiếp theo liền chạy như điên đến bên cạnh Vân Lạc Phong.
"Vân cô nương, tên La Phù kia không phải là thứ tốt lành gì, cô ngàn vạn lần không cần phải trở thành đệ tử của hắn ta! Cô tới phái của ta đi, có ta bảo vệ, tên La Phù chắc chắn không thể làm gì được cô!"
"Dựa vào cái gì mà bảo Vân cô nương tới phái của ngươi? Ta cho rằng chỗ của ta mới chính là nơi thích hợp với Vân cô nương nhất! Chỉ cần đi theo ta, ta chẳng những sẽ bảo vệ cho Vân cô nương mà ngay cả người nhà của cô ta cũng sẽ bảo vệ!"
"Vân cô nương, chuyện của nhị thúc cô nắm đó ta thật tình xin lỗi, chỉ cần cô gia nhập vào phái của ta, ta nhất định sẽ giúp nhị thúc của cô đòi lại công đạo!"
Long Khiếu Đại Lục, cường giả vi tôn, cho nên không trách được những người này lại thực tế đến như vậy!
Nếu Vân Lạc Phong là một phế vật, bọn họ giúp đỡ La Phù còn không kịp, làm gì nói ra những lời nói giống như hiện giờ? Mà nguyên nhân tạo thành hành vi của đám người này, chính là y thuật cao siêu hơn người, còn có thiên phú kinh tài tuyệt thế của Vân Lạc Phong.
La Phù nhìn đám trưởng lão kia xúm xít bu đen bu đỏ quanh Vân Lạc Phong, sắc mặt tức thì biến đổi, lạnh giọng quát: "các ngươi làm gì vậy? Vân Lạc Phong tới Y Sư Hiệp Hội gây rối, các ngươi còn ở đó tranh giành cô ta?"
"La Phù, ngươi nói ít lại một chút đi, đừng tưởng là chúng ta không biết ý định muốn một mình độc chiếm Vân Lạc Phong của ngươi! Sư đồ các ngươi làm nhiều chuyện thương tổn đến Vân Lạc Phong và Vân gia như vậy, Vân Lạc Phong sao có thể đồng ý trở thành đệ tử của ngươi được? Mà Vân Lạc Phong chỉ cần gia nhập Y Sư Hiệp Hội, thì các ngươi không còn cách nào động đến cô ấy được nữa!"
Nghe La Phù nói, các trưởng lão khác cũng không ngại mà bay ra bộ mặt trơ trẽn của mình, hiện tại đối với bọn họ mà nói, không có gì quan trọng hơn là Vân Lạc Phong.
Giữa lúc mọi người đang tranh cãi, đột nhiên, một cổ hơi thở vô cùng cường đại từ trên không trung cách đó không xa bỗng ập tới, nháy mắt đã thu hút tất cả sự chủ ý của mọi người ở đây.
Khi mọi người ngẩng đầu nhìn lên, thì một thân ảnh già nua toàn thân mặc một bộ trường bào trắng như tuyết đập vào mắt của bọn họ.
Chỉ thấy lão giả kia đang khoanh tay, đứng giữa hư không, dưới chân như có muôn ngàn đóa sen trắng đang nở, một bộ dáng tiên phong đạo cốt! Đặc biệt là khí thế quanh người ông ta vô cùng cường hãn.
Vân Lạc Phong cũng phát hiện ra thân ảnh của lão giả kia, liền nhướng mày lên, lão già này bây giờ lại thay đổi dáng vẻ bên ngoài thành một bộ dáng như vậy, hoàn toàn khác xa với cái vẻ vô lại mà mình quen thuộc.
"Các ngươi ở đây tranh cái gì hả?"
Giọng nói của lão giả đạm nhiên, từ trên hư không chậm rãi đi xuống, mà dưới chân ông ta như có một bậc thang vô hình, nâng đỡ từng bước chân một của ông ấy...