Edit: Sahara
Thiên Nhai giống như hòa thượng, sờ không thấy tóc, ánh mắt chứa đầy nghi hoặc nhìn Vân Lạc Phong: "lời này của cô là có ý gì?"
"Nói ngắn một câu chính là, hành vi của rồi của ông quá mức giả tạo, nếu phải so sánh thì ta càng thấy thích vẻ mặt giả tạo của ông hơn!"
Lời nói của Vân Lạc Phong làm cho mặt già của Thiên Nhai lập tức suy sụp, ánh mắt ngập tràn ai oán: "nha đầu, nơi này còn có rất nhiều người đó, cô tốt xấu gì cũng phải chừa cho ta chút thể diện chứ?"
"Thể diện?" Vân Lạc Phong đưa ngón tay lên sờ sờ cằm mình, như cười như không mà hỏi: "ông vẫn còn có thể diện à?"
Khóe miệng Thiên Nhai hung hăng giật một cái mạnh.
Suy cho cùng thì Vân Lạc Phong cũng chỉ nói theo sự thật, thể diện của ông đúng là đã sớm mất sạch sành sanh trước mặt nha đầu này rồi.
"Thiên Nhai.... Thiên Nhai đại nhân!"
Dưới sự khiếp sợ của mọi người, một trưởng lão run run rẩy rẩy mở miệng hỏi: "lời nói vừa rồi của ngài.... có phải là thật không? Vân Lạc Phong.... Vân Lạc Phong thật sự là sư phụ của ngài sao?"
Thiên Nhai không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, quay mặt lại nhìn người trưởng lão vừa mở miệng, hừ một tiếng: "ngươi cho rằng lão phu đang nói đùa?"
"Không.... không dám!"
Trong Y Sư Hiệp Hội, thân phận của Thiên Nhai vô cùng đặc thù, ông ta làm sao mà dám nghi ngờ Thiên Nhai cơ chứ?
Thế nhưng, nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, chúng trưởng lão đều hận không thể tìm một cái khe đất mà chui xuống cho rồi.
Nếu vừa rồi bọn họ thật sự thu Vân Lạc Phong làm đệ tử, vậy Thiên Nhai sẽ trở thành gì của họ đây? Loại kết quả này, bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Vừa rồi là ai muốn thu sư phụ của lão phu làm đồ đệ?"
Thiên Nhai kiêu ngạo hất cằm, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn chúng trưởng lão đang co ro đứng đó, lạnh giọng quát: "mau lập tức lăn ra đây cho lão phu!"
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhất trí nhìn về phía La Phù, ý vị trong ánh mắt đó thập phần rõ ràng.
Ực!
La Phù hung hăng nuốt mạnh xuống một ngụm nước miếng, hai chân lui về sau mấy bước, khi ánh mắt ông ta đối diện với ánh mắt của Thiên Nhai, trái tim già không tự chủ được mà run rẩy.
"Thiên.... Thiên Nhai đại nhân, ta.... ta chỉ là đùa một chút mà thôi."
Nói xong lời này, La Phù liền quay sang trừng mắt nhìn Lâm Nhã Đình đã sớm ngây ngốc đứng ở một bên.
Nha đầu này, thế mà không nói cho ông ta biết Vân Lạc Phong có quan hệ như vậy với Thiên Nhai, nếu như ông ta biết, thì dù có một trăm lá gan ông ta cũng không dám mạnh mẽ uy hiếp Vân Lạc Phong làm đồ đệ mình.
Bất quá, lúc này đây Lâm Nhã Đình thật sự là bị oan. Cô ta cũng giống La Phù, hoàn toàn không biết rõ nội tình giữa Vân Lạc Phong và Thiên Nhai, nên tất nhiên là không biết Thiên Nhai đã nhận Vân Lạc Phong làm sư phụ rồi.
Đối diện với ánh mắt trách cứ của La Phù, Lâm Nhã Đình chỉ cúi đầu, hai bàn tay siết chặt, từ đáy mắt lóe lên một tia hàn quang lạnh lẽo.
Vân Lạc Phong, nhục nhã mà hôm nay ngươi cho ta, ngày nào đó, ta sẽ trả lại ngươi gấp trăm lần.
"Nói đùa?" Thiên Nhai cười khẩy một cái: "ta trước thì giết ngươi, sau đó mới đến trước mộ của ngươi nói cho ngươi biết là ta chỉ đùa mà thôi, ngươi cảm thấy như thế nào?"
Tức khắc, khuôn mặt La Phù liền biến sắc: "Thiên Nhai đại nhân, tuy rằng hội trưởng chúng ta rất tôn kính ngài, nhưng ta tốt xấu gì cũng là người của Y Sư Hiệp Hội, ngài làm như vậy có phải là quá vô lễ rồi không?"
"Ha ha!" Thiên Nhai cười ha ha hai tiếng, trong tiếng cười còn chứa đầy lửa giận: "ngươi đem Y Sư Hiệp Hội ra để uy hiếp ta? Tốt! Bây giờ ta lập tức gọi tên tiểu tử Lệ Xuyên lăn ra đây nói chuyện, để ta xem thử hắn có thể oai phong thế nào trước mặt ta?"
Lệ Xuyên chính là hội trưởng của Y Sư Hiệp Hội! Mọi người nghe thấy Thiên Nhai nhắc đến hội trưởng của bọn họ bằng lời lẽ không hề khách sáo chút nào, bất giác quay sang hai mắt nhìn nhau, sau đó, họ đều thấy được sự khiếp sợ trong mắt đối phương.
Dù bọn họ biết hội trưởng luôn luôn tôn kính Thiên Nhai, nhưng hiện tại, Thiên Nhai lại hung hăng muốn hội trưởng lăn ra, chẳng lẽ giữa hai người này có nội tình gì đó mà họ không biết?