Edit: Sahara
"Quỷ đế, thân phận của ngài tôn quý như vậy, tại sao việc gì cũng phải chiều theo cô ta?"
Nội tâm Lâm Nhã Đình vẫn cảm thấy vô cùng không cam lòng, cô ta gắt gao cắn chặt môi dười của mình, đem nghi vấn trong lòng hỏi ra.
Tất cả mọi người đều thấy được, trước mặt Vân Lạc Phong, Quỷ đế luôn ở thế hạ phong. Vì nữ nhân này, hắn tự hạ thấp tư cách của mình, để cho cô ta sự dung túng lớn nhất.
"Ngươi, không có tư cách biết!"
Giọng nói của nam nhân vẫn lãnh khốc tuyệt tình, ngoại trừ Vân Lạc Phong, những nữ nhân khác ngay cả tư cách để hắn nhìn nhiều hơn một cái cái cũng không có, càng đừng nói gì đến trả lời câu hỏi của họ.
Sau khi nói xong lời này, Vân Tiêu quay sang nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong: "hiện tại có muốn giết bọn họ hay không?"
Vân Tiêu hỏi bằng ngữ khí rất nhẹ nhàng, giống như việc giết người cũng đơn giản như là ăn cơm vậy.
"Chờ thêm một chút!" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, mỉm cười tươi tắn mà nói.
"Được!"
Vân Tiêu trả lời đơn giản chỉ có một chữ.
"Không hỏi nguyên nhân?" Vân Lạc Phong nhướng mày, như cười như không hỏi.
Vân Tiêu im lặng một chút mới trả lời: "nàng đưa ra bất cứ quyết định gì cũng tự có nguyên nhân của mình. Ta chỉ cần tin tưởng nàng là đủ rồi!"
Hắn tin tưởng Vân Lạc Phong, không cần lý do.
Cho dù một ngày nào đó, Vân Lạc Phong có chỉa kiếm vào người hắn, hắn cũng vẫn sẽ tin tưởng Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "người của Y Các vừa truyền tin đến, nghe nói... Nhị thúc đang trên đường đến đây. Dựa theo lộ trình, có lẽ hôm nay sẽ đến nơi. Đến lúc đó, ta muốn cho người của Y Thành một kinh hỉ!"
Lúc nói những lời này, Vân Lạc Phong cố tình hạ thấp giọng xuống, vì vậy chỉ có mỗi hai người là Vân Tiêu và Vân Lạc Phong cô nghe được mà thôi.
Vân Tiêu nhìn vào mắt Vân Lạc Phong, rồi xoay người đi ra phía hội trường, không bao lâu sau, thân ảnh lãnh khốc kia lại từ trong hội trường bước trở về bên cạnh Vân Lạc Phong.
So với lúc rời đi, thì thời khắc này, tay trái Vân Tiêu đang xách theo một cái ghế dựa, tay phải thì cầm một dĩa nho tươi, bước từng bước tới trước mặt Vân Lạc Phong.
"Ghế với hoa quả này của chàng từ đâu mà ra?" Vân Lạc Phong giật mình, hỏi.
Vân Tiêu rất nghiêm túc đáp: "đoạt được!"
"........."
Nhìn biểu tình thản nhiên của Vân Tiêu mà trên thái dương của Vân Lạc Phong hơi run rẩy một chút, lúc bên ngoài, người nam nhân này lúc nào cũng bá đạo như vậy.
Vân Lạc Phong phất nhẹ vạt áo rồi ngồi xuống, thân mình lười biếng dựa vào lưng ghế, nhướng mày nhìn về phía đám người Y Thành: "Lâm Qua, ngươi có biết tại sao hôm nay ta lại để mặc cho ngươi đến Đại Hội Y Sư này hay không?"
Lâm Qua ngẩn người, cho dù Y Sư Hiệp Hội không có hạn chế tự do đi lại của bọn họ, nhưng nếu hắn muốn tới hội trường thì cũng không phải là một việc dễ dàng, vì vậy mà trước đó Lâm Qua cũng từng hoài nghi tại sao ông ta lại dễ dàng đi vào đây như thế.
Chẳng lẽ..... Việc này lại có liên quan đến Vân Lạc Phong?
"Bởi vì...... " Vân Lạc Phong cố tình nói lấp lửng, híp híp đôi mắt lộ ra tia sáng tà khí: "hôm nay, ta có một kinh hỉ muốn dành tặng cho Y Thành các ngươi!"
Thân mình Lâm Nhã Đình liền run lên, cúi thấp đầu xuống, hiện tại, tự thân cô ta còn khó giữ, làm sao còn có thể rảnh rỗi mà lo cho Y Thành.
Huống chi, so với mối hận dành cho Vân Lạc Phong, thì cô ta lại càng hận Y Thành nhiều hơn.
Nếu không phải Lâm Qua quá yêu thương dung túng cho Lâm Hạo, thì cũng không hại cô ta rơi vào tình cảnh thê thảm như bây giờ, cho nên, cô ta làm sao còn có thể tiếp tục lo lắng cho Y Thành được nữa?
"Vân Lạc Phong!"
Lâm Hạo lại lần nữa nhảy dựng lên, phẫn nộ mà quát: "ngươi chẳng qua chỉ là một nữ nhân ngay cả kỹ nữ thanh lâu cũng không bằng, nếu không phải ngươi quyến rũ chúng trưởng lão của Y Sư Hiệp Hội, ngươi cho rằng ngươi có tư cách bước vào loại địa phương như thế này sao? Ngươi cùng với Vân Thanh Nhã đều không phải là thứ tốt lành gì!"
Khuôn mặt của Vân Tiêu tối sầm lại, quét ánh mắt lãnh khốc chứa đầy sát khí về phía Lâm Hạo....
Chỉ một cái liếc mắt này thôi, mà Lâm Hạo cảm giác có một cổ lực lượng cường hãn đang đánh thẳng vào lòng ngực của mình, thân thể hắn ngay lập tức liền bay xa đến mấy chục mét, ngã thật mạnh vào giữa đám đông.