Hai chữ này, đối với Tiểu Mạch mà nói là mẫn cảm nhất.
Vốn Tiểu Mạch đang ở trong dược điền làm cỏ tưới nước, vừa nghe hai chữ song tu tức khắc liền nhảy dựng lên, đôi mắt to tròn sáng ngời ngay lập tức phát sáng, còn lấp lánh cả ánh sao nữa.
"Oa... Chủ nhân, cuối cùng người cũng nghĩ thông suốt rồi! Đúng thật là không dễ dàng mà huhuhu!"
Tiểu Mạch kích động đến suýt chút thì rớt nước mắt, hắn bỗng có một cảm giác cuối cùng cũng đã chờ được đến lúc mây tan mà thấy trăng sáng rồi!
Chỉ cần chủ nhân nhà mình chịu song tu cùng với Vân Tiêu, vậy tu vi của chủ nhân nhất định sẽ được tăng lên rất nhiều. Đồng thời, thời gian mà mình có thể rời khỏi không gian thần điển cũng sẽ được kéo dài thêm rất nhiều. Há.. Há.. Há...
Ngay sau khi Vân Lạc Phong vừa dứt lời, Vân Tiêu liền gắt gao giữ chặt lấy cánh tay của Vân Lạc Phong lại, sau đó trở người, đem thiếu nữ vốn đang đè trên người mình mà đè ngược trở lại.
Có lẽ vì sợ trong lúc lật người lại quá nhanh, đầu của Vân Lạc Phong sẽ bị đập xuống đất, cho nên bàn tay của Vân Tiêu theo bản năng mà đỡ lấy sau gáy của Vân Lạc Phong, tránh cho đầu của cô bị đau khi va chạm.
"Sau khi song tu, nàng phải chịu trách nhiệm với ta!"
"......."
Vân Lạc Phong giật mình, hỏi ngược lại: "chịu trách nhiệm thế nào?"
"Thành thân!"
Mong muốn của Vân Tiêu rất đơn giản, nếu đã quyết định song tu, vậy thì cần phải thành thân.
"Nàng không thể chơi lưu manh!" hắn hơi dừng lại một chút, rồi nói tiếp.
"......."
Vân Lạc Phong đột nhiên im bặt, rất lâu, rất lâu sau, cô mới có thể tìm lại được giọng nói của chính mình: "ba chữ chơi lưu manh này là chàng nghe được từ đâu vậy?"
Người xưa có nói, tình yêu không lấy thành thân làm mục tiêu, đều là chơi lưu manh!
Hiện tại, tên gia hỏa này không biết là nghe được những lời này từ nơi nào, mà lại nhận định rằng Vân Lạc Phong cô chơi trò lưu manh với hắn?
Tuy rằng, xác thực là trước giờ hành vi của cô đối với Vân Tiêu đúng là có phần lưu manh....
"Gia gia của nàng nói!"
(** há há, lão gia tử, Sa cho ông một like!!!)
Vân Tiêu trước giờ khi ở trước mặt Vân Lạc Phong luôn là một nam nhân thành thật, cho nên, hắn không cần chút đắn đo nào thì đã bán đứng lão gia tử rồi.
Thái dương của Vân Lạc Phong ngay tức khắc liền co giật: "về sau chàng cách xa lão gia tử ra một chút, tránh cho ông ấy không có việc gì làm lại dạy hư chàng!"
"Nàng muốn chơi lưu manh?" Vân Tiêu cúi đầu nhìn vào khuôn mặt của nữ tử dưới thân: "nếu như nàng đã ăn ta sạch sẽ thì từ nay về sau ta chính là thuộc về nàng. Nàng đuổi ta không đi, đánh ta không chạy, cả đời ta cũng sẽ bám lấy nàng không buông!"
Dứt lời, Vân Tiêu liền hôn xuống môi của Vân Lạc Phong, tựa hồ như muốn đem tất cả nỗi nhớ nhung hơn một năm trời xa nhau mà phát tiết hết qua nụ hôn này.
Không có người nào biết, trong suốt quảng thời gian ở bí cảnh, hắn làm thế nào mà vượt qua được?
Cho dù là bảy năm ở Vô Hồi Chi Sâm, cũng không dài bằng thời gian một năm trong cái bí cảnh kia....
Y phục của cả hai không biết đã trút sạch tự bao giờ. Vân Tiêu sợ mặt đất quá lạnh lẽo, liền ôm lấy cả người Vân Lạc Phong đến trên giường.
Trên chiếc giường lớn rộng rãi, hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau, động tác của Vân Tiêu có chút trắc trở, lại càng lộ rõ sự đơn thuần của mình.
Tuy nhiên, ngay thời khắc mà cả hai định tiến thêm một bước nữa, thì bỗng một mùi máu tanh truyền đến chóp mũi của Vân Tiêu, làm cho cả khuôn mặt Vân Tiêu biến sắc ngay tức thì.
"Nàng bị thương?"
Vân Tiêu bất chấp dục vọng nguyên thủy đang dâng trào trong người, vội vàng đè lấy bả vai của Vân Lạc Phong, nôn nóng dò xét khắp thân thể của cô, ngay sau khi thấy bên dưới hạ thân của Vân Lạc Phong xuất hiện một vũng máu nhỏ đỏ tươi, gương mặt hắn tức thì liền cứng lại.
Thời khắc này, trên khuôn mặt lãnh khốc tuấn mỹ kia bỗng xuất hiện một tia xấu hổ không dễ gì phát hiện được.
Đương nhiên, người càng xấu hổ hơn chính là Vân Lạc Phong.
Nguyệt sự mỗi tháng của cô đều đến rất đúng ngày, nhưng mà lúc này đây, nó lại đột nhiên đến trước những mười ngày, làm cho cô không kịp phòng bị.
Bỗng chốc, Vân Lạc Phong dường như nhớ ra cái gì, liền ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh tập trung nhìn vào Vân Tiêu: "Vân Tiêu, chàng biết đây là cái gì?"
Dưới ánh mắt của Vân Lạc Phong, Vân Tiêu chậm rãi gật đầu: "thời điểm còn ở Vân gia, ta vì muốn chăm sóc tốt tất cả mọi phương diện cho nàng, cho nên có đọc qua một số thư tịch về nữ giới, trên đó có viết, nữ nhân khi đến kỳ nguyệt sự, cần phải dùng trà gừng để giữ ấm dạ dày, cho nên ta liền ghi nhớ kỹ... "