Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 735

Edit: Sahara

Vân Lạc Phong đứng nguyên tại chỗ, khẽ nghiêng người sang một bên, né đi đòn công kích của Lâm Nhược Hân, ý cười trên mặt của Vân Lạc Phong lúc này càng sâu hơn, khóe môi cũng cong lên thành một nụ cười mỉm: "không phải ngươi muốn lấy cái chết để tạ tội sao? Làm sao hả? Không giả vờ nổi nữa rồi à?"

Mọi người trong lều, tất cả đều nhìn Lâm Nhược Hân không chớp mắt.

Trong lòng bọn họ đều xuất hiện nghi vấn, nhưng lại không có người nào suy nghĩ kỹ xem tại sao Lâm Nhược Hân lại chủ động xuất kích tấn công Vân Lạc Phong.

Trông thấy nhiều ánh mắt nghi ngờ đều hướng về phía mình, Lâm Nhược Hân hít một hơi thật sâu: "xin lỗi, ta cho rằng mình là người lâm nguy không sợ, cũng cho rằng mình có thể lấy cái chết để tạ tội, lại không ngờ rằng, là ta đã đánh giá mình quá cao! Thời điểm cảm nhận được cái chết cận kề, ta mới phát hiện thì ra mình cũng thấy sợ hãi!"

Lâm Nhược Hân ngước mắt lên, bình tĩnh nói: "ta tin rằng, không có một người nào đối diện với cái chết mà có thể thờ ơ như không! Vừa rồi ta chẳng qua là phản ứng theo bản năng mà thôi! Việc này không có nghĩa là ta lừa gạt mọi người."

Tất cả mọi người đều gật đầu lia lịa.

Nhược Hân tiểu thư nói không sai, con người khi đối mặt với cái chết đều sẽ hành động theo bản năng! Cho nên, dù Nhược Hân tiểu thư có thu hồi lại những lời nói vừa rồi thì cũng có thể thông cảm được mà tha thứ!

Vân Lạc Phong liếc Lâm Nhược Hân một cái, rồi chậm rãi chuyển hướng đi về phía tên nam tử trẻ tuổi kia.

"Ta cho ngươi thêm một cơ hội! Là ai sai ngươi làm vậy?"

Sắc mặt tên nam tử trẻ tuổi kia hơi trắng một chút, nhưng vẫn cố cắn răng mà nói: "là chính ta!"

"Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng!"

Vân Lạc Phong hơi hơi híp hai mắt lại, nhìn tên nam tử trẻ tuổi kia, nói: "nếu ngươi không trả lời một cách thành thật, thì ta không dám đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện gì đâu!"

Tên nam tử trẻ tuổi kia rõ ràng đã có chút hoảng sợ, nhưng hắn vẫn cố cứng cổ mà nói.

" là ta tự mình muốn hãm hại ngươi! Ngươi còn muốn ta trả lời thành thật cái gì nữa chứ? Lời ta nói vốn dĩ chính là sự thật!"

Vân Lạc Phong cười lạnh: "trước đó không lâu, ta vừa hái được một góc thảo dược."

"Cái gì?" nam tử trẻ tuổi kia hơi sững sờ, không hiểu gì cả.

Vân Lạc Phong lại chẳng để ý gì đến nam tử trẻ tuổi kia, vẫn tự mình nói tiếp: "góc dược thảo kia có một đặc điểm rất là đặc biệt, chính là người nào ăn phải nó, nếu như nói thật, thì sẽ không sao, nhưng nếu dám nói dối nửa chữ thôi thì linh hồn sẽ bị thêu đốt, đau đớn khôn cùng!"

Thân mình nam tử trẻ tuổi kia run lên, xoay người định chạy trốn, đáng tiếc, hắn ta còn chưa kịp chạy tới cửa lều thì đã bị Vân Lạc Phong chế trụ.

Vân Lạc Phong thô bạo bóp miệng hắn ta ra, rồi mạnh mẽ nhét góc thảo dược kia vào miệng hắn.

Ngay khi góc thảo dược kia vừa vào miệng, hắn bỗng cảm giác được một chất lỏng vừa chua vừa chát chảy xuôi xuống cổ họng của mình, làm hắn khó chịu đến mức chảy cả nước mắt, vội vàng muốn nôn hết thảo dược kia ra.

Chỉ là hắn ta đã uổng công phí sức, chỉ cần chất lỏng kia thắm vào miệng hắn rồi thì dù hắn có nôn được thảo dược kia ra cũng vô dụng. Vì cái hắn nôn ra chỉ là bả thảo dược, chất thuốc đều đã ngấm hết vào người hắn khi góc thảo dược ấy vừa được nhét vào miệng hắn rồi.

"Ngươi cho ta ăn cái gì hả?" nam tử trẻ tuổi kia gắt gao ôm chặt lấy yết hầu của mình, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.

"Thảo dược khiến cho ngươi nói thật!" Vân Lạc Phong nhìn vào mặt tên nam tử trẻ tuổi kia, hỏi: "ngươi tên gì?"

Nam tử trẻ tuổi kia siết chặt nắm tay: "Lâm Tuấn!"

"Tuổi?"

"Mười bảy!"

Khi trả lời hai câu hỏi này, Lâm Tuấn không hề cảm thấy cơ thể mình có gì khác lạ. Tuy nhiên, câu hỏi tiếp theo của Vân Lạc Phong lại đột ngột chuyển sang một chủ đề khác: "là ai sai ngươi đến hãm hại ta?"

"Là ta... Aaaaaa!"

Lời còn chưa nói xong, Lâm Tuấn liền cảm giác được linh hồn của mình bị một ngọn lửa không ngừng thêu đốt, làm cho hắn vô cùng đau đớn mà hét lên thê thảm.

Sắc mặt Lâm Nhược Hân chợt biến, trong lòng cô ta dâng lên một dự cảm bất an, cô ta muốn tiến lên ngăn cản, chĩ đáng tiếc là đã muốn mất rồi.

"Ta nói, ta nói.... Tất cả mọi chuyện đều là do đại tiểu thư sai ta làm! Tiểu thư dùng Bách Thảo Phấn dụ linh thú tới đây, mục đích chính là muốn dẫn dụ nam nhân bên cạnh ngươi rời đi, sau đó thì sai ta đến đây để cưỡng gian ngươi!"

Dưới sự đau đớn do linh hồn bị thiêu  đốt, Lâm Tuấn không dám nói dôi hay che giấu bất cứ điều gì, toàn bộ mọi chuyện đều nhất nhất khai ra hết.

Quả nhiên, sau khi hắn thành thật khai ra xong, cơn đau do linh hồn bị thiêu đốt liền biến mất.
Bình Luận (0)
Comment