Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 744

Edit: Sahara

Lâm Nguyên suýt chút nữa là phun ra một ngụm máu, nữ nhân này không đối nghịch với ông ta thì sẽ chết sao?

"Ngươi..... "

Lâm Nguyên vốn định chửi Vân Lạc Phong một trận, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lãnh khốc của Vân Tiêu, thân mình ông ta khẽ run lên một cái, tất cả mọi lời mắng chửi đều nhanh chóng nuốt ngược lại vào trong.

Lâm Nguyên hít một hơi thật sâu, nghĩ ra được một lý do thoái thác khác, tiếp tục nói: "ta biết ngươi đối với ta có sự bất mãn rất lớn. Nhưng mà Lâm Nguyên ta trước giờ làm người luôn ngay thẳng, nếu ta đã nói tất cả bảo vật trong Vô Hồi Chi Sâm này đều thuộc về mọi người thì ta tuyệt đối sẽ không động vào một món bảo vật nào cả dù chỉ là một ngón tay."

Vân Lạc Phong lại nhàn nhạt cười khẩy: "nếu đã như vậy, ngươi còn muốn lấy dược liệu này?"

"Dược liệu không phải là bảo vật!" Lâm Nguyên trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong, tức giận mà nói.

"Trong mắt ta, bất cứ thứ gì trân quý hiếm có đều là bảo vật hết!" Vân Lạc Phong buông hai tay xuống, đảo mắt qua những người xung quanh: "bất quá, ta có một lời đề nghị dành cho các ngươi, các ngươi có thể giữ lấy số dược liệu này trước, đợi khi nào tìm được bảo vật thì có thể đưa dược liệu trong tay cho ông ta!"

Mọi người nhất tề gật đầu, đều cảm thấy đây là một lời đề nghị rất hay.

"Thành chủ đại nhân, ngài đã nói trong Vô Hồi Chi Sâm chắc chắn có thể tìm được bảo vật, vậy nhất định là biết được sự tồn tại của bảo vật. Một khi đã như thế, chúng ta sẽ thay ngài bảo quản số dược liệu này trước, ngài có ý kiến gì không?"

Sắc mặt Lâm Nguyên càng ngày càng khó coi, hai tay đang siết chặt có thể nghe được âm thanh răng rắc của các khớp ngón tay.

Một người trong đám đông không quan tâm đến sắc mặt của Lâm Nguyên, xoay người đi thẳng về hướng số dược liệu kia!

Hiện tại, người nào người nấy đều có chung suy nghĩ, dù họ không tìm được bảo vật thì cũng xem như bản thân không có thiệt hại gì.

"Dừng tay!"

Lâm Nguyên phẫn nộ quát lớn lên một tiếng, nhanh chóng lao về phía người vừa mới hái một góc thảo dược dưới đất lên, muốn cướp lấy góc thảo dược trong tay của người kia. Khí thế trên người Lâm Nguyên ầm ầm triển khai mạnh mẽ, chớp mắt đã đánh người kia văng ra xa đến mấy trượng.

Không khí xung quanh, phút chốc liền yên tĩnh dị thường.

Mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm Lâm Nguyên, thần sắc không dám tin lộ rõ ra trong mắt.

"Không giả vờ quân tử nữa?" Vân Lạc Phong nhướng mi, như cười như không mà hỏi.

Lâm Nguyên liếc Vân Lạc Phong một cái, rồi chuyển tầm mắt đến những kẻ đang trợn mắt há hốc mồm nhìn mình, hừ lạnh một tiếng: "hôm nay ta muốn xem thử, kẻ nào dám to gan động vào số thảo dược, dược liệu này!"

Dù sao những kẻ tiến vào Vô Hồi Chi Sâm này cũng không thể rời khỏi đây được, bộ mặt thật của ông ta cũng không có cách nào truyền ra ngoài.

Nếu đã như vậy, ông ta cũng lười phải ngụy trang nữa, cứ trực tiếp dùng vũ lực mà khống chế đám người này cho xong.

"Lâm Nguyên, ngươi gạt chúng ta?"

Trong đám đông, một mỹ phụ hồi thần lại trước tiên, lập tức phẫn nộ quát lên một tiếng.

"Lúc trước ngươi đã nói tất cả bảo vật trong Vô Hồi Chi Sâm đều thuộc về chúng ta, vậy mà hôm nay ngươi lại muốn một mình độc chiếm tất cả số thảo dược này, uổng công trước đó ta còn vì lời nói của ngươi mà cảm động!"

"Ta cứ tưởng ngươi là một chính nhân quân tử, nào ngờ ngươi là một chân tiểu nhân! Một kẻ ngụy quân tử! Quả nhiên, có dạng nữ nhi thế nào thì sẽ có dạng phu thân thế ấy, cả hai người các ngươi đều không phải là thứ tốt lành gì!"

"Ha ha, kỳ thật ta nên sớm nhận ra mới đúng, một người ngay cả con gái ruột của mình mà cũng không quan tâm thì có thể tốt được bao nhiêu kia chứ? Vậy mà ta cứ như bị ma che mắt, tin tưởng ngươi hết lòng...."

Cảm xúc của những người này đều có phần kích động, căm giận mà trừng mắt nhìn chằm chằm Lâm Nguyên, biểu tình kia tựa như muốn lập tức xông lên đem Lâm Nguyên ra bầm thây vạn đoạn.

"Hừ!" Lâm Nguyên hừ lạnh một tiếng: "lừa gạt các ngươi thì như thế nào? Ai bảo các ngươi đều ngu xuẩn như vậy, ta nói cái gì thì các ngươi liền tin theo cái đó! Các ngươi tưởng rằng ta đến Vô Hồi Chi Sâm này thật sự là vì muốn tầm bảo hay sao? Buồn cười! Đúng là buồn cười đến cực điểm mà!"

Sắc mặt Lâm Nguyên lúc này vô cùng âm trầm, ánh mắt lạnh lùng quét hết người này đến người khác.

Tiếp theo sau đó, ông ta liền đặt tầm mắt lên người người Vân Lạc Phong, thái độ ngược lại không còn vẻ tranh phong như lúc đối diện với đám người kia.

"Những kẻ ngu xuẩn kia không xứng có được số dược liệu này, không bằng ta và ngươi cùng chia đôi! Ngươi thấy sao? Hơn nữa, lộ trình kế tiếp cũng cần hai chúng ta hợp tác cùng nhau!"
Bình Luận (0)
Comment