Edit: Sahara
Vân Lạc Phong nhún vai: "vận khí của người tương đối may mắn, vừa hay chạm tới bình cảnh, cho nên mới có thể mượn trợ lực của linh quả mà đột phá!"
Đương nhiên, Quân Phượng Linh có thể đột phá còn một nguyên nhân khác nữa.
Là bởi vì mấy ngày trước, Vân Lạc Phong đột nhiên nảy ra ý tưởng sử dụng nước thánh lấy được ở chỗ phụ thân của Lâm Nhược Bạch đi tưới cho Hồng Phát Thụ. Tuy nhiên, Vân Lạc Phong còn chưa biết linh quả của Hồng Phát Thụ sau khi tưới nước thánh sẽ có công hiệu gì? Vừa hay có thể nhân cơ hội này lấy ra thực nghiệm một chút.
Chỉ là hiệu quả thu được đúng là ngoài mong đợi, linh quả so với trước kia cường đại hơn nhiều, có thể khiến Tôn Linh Giả đột phá, đúng thật là ngoài dự kiến của Vân Lạc Phong!
Nghĩ đến đó, ánh mắt Vân Lạc Phong không khỏi chuyển hướng nhìn sang Vân Tiêu.
"Mấy thứ này đối với ta là vô dụng!"
Vân Tiêu nhìn ra ngay suy nghĩ trong lòng Vân Lạc Phong, liền lên tiếng giải thích ngay.
Công pháp mà Vân Tiêu tu luyện tương đối đặc biệt khác người, cho nên mấy thứ vật phẩm trợ giúp tu luyện này nọ hoàn toàn không có tác dụng gì với Vân Tiêu cả.
Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày, đáy mắt thật ra cũng chẳng có gì thất vọng, chỉ cần chờ cô đột phá đến Tôn Linh Giả rồi, thì sẽ có thể cùng với Vân Tiêu song tu thôi!
Lúc đó, thực lực của cả hai đều có thể cùng nhau tăng tiến.
"Đệ muội, không ngờ trong tay muội lại có thứ tốt như vậy a~!" Diệp Hi Mạch ai oán nhìn Vân Lạc Phong: "Sao muội lại không tặng cho người làm ca ca như ta lễ vật gặp mặt nào hết vậy?"
Vân Lạc Phong liếc nhìn Diệp Hi Mạch: "đợi sau này khi huynh đột phá đến Tôn Linh Giả, lại gặp phải bình cảnh, đến lúc đó, muội sẽ bán cho ca ca như huynh một quả linh quả!"
Khóe môi Diệp Hi Mạch kéo thẳng thành một đường dài như mím môi, lại như mếu, ánh mắt càng thêm ai oán.
"Đệ muội, muội bất công như thế là không tốt đâu! Tại sao nghĩa phụ nghĩa mẫu thì muội đều tặng không, đến lượt ta lại phải bỏ tiền ra mua?"
Vân Lạc Phong rất đồng ý với Diệp Hi Mạch mà gật đầu: "muội đúng thật là quá bất công! Nhưng đành chịu thôi! Ai bảo đó là bản tính trời sinh."
Diệp Hi Mạch cảm thấy mình thật đáng thương, ủy khuất đến sắp phát khóc luôn rồi. Đôi con ngươi tràn đầy oán niệm, giống như là bị người ta bỏ rơi không thương tiếc vậy!
"Diệp đại ca!" Vân Lạc Phong có chút dở khóc dở cười, bước tới vỗ vỗ bả vai Diệp Hi Mạch, cong môi nói: "được rồi được rồi! Không trêu chọc huynh nữa! Linh quả này, chờ sau khi huynh đột phá đến Tôn Linh Giả, đệ muội sẽ tặng cho huynh một quả."
(*đệ muội: em dâu)
Trên mặt Diệp Hi Mạch lúc này mới xuất hiện nụ cười, có được lời đảm bảo này của Vân Lạc Phong, còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác nhiều.
Diệp Kỳ cũng muốn có linh quả của Vân Lạc Phong, tuy nhiên, cô nhớ đến những hành vi của mình trước đó đối với người nhị tẩu này, thì không còn mặt mũi nào mà mở miệng được.
Vân Lạc Phong khẽ nghiêng đầu nhướng mày, ánh mắt dời lên người Quân Phượng Linh.
"Con nghe nói, người không thể mang thai?"
Quân Phượng Linh thở dài, rồi gật gật đầu: "là di chứng của trọng thương vào nắm đó, cho nên không cách nào mang thai được nữa, mẹ và Diệp ca đã từng tìm vô số danh y, nhưng đáp án nhận được chỉ có một, chính là không thể chữa trị!"
Cũng chính vì nguyên nhân này, cho nên bọn họ mới bị đuổi khỏi Diệp gia.
"Để con nhìn thử xem!" Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày mới nói.
"Cũng được!"
Quân Phượng Linh biết được thực lực của Vân Lạc Phong thế nào, cho nên bà không hề cự tuyệt, chỉ mỉm cười mà nói: "bất quá, con không cần phải có bất cứ gánh nặng gì trong lòng, thân thể của mẹ trị được cũng không sao, chỉ là có chút tiếc nuối vì không thể sinh cho Diệp ca một đứa con mà thôi!"
Bà đã có Vân Tiêu, tất nhiên là không cần để ý, cho nên, cái mà bà tiếc nuối là không thể lưu lại huyết mạch cho Diệp Cảnh Thần.
"Cần bắt mạch không?" Quân Phượng Linh ngước mắt lên nhìn Vân Lạc Phong, đưa cánh tay của mình ra, hỏi.
"Con chữa bệnh không cần phải bắt mạch!"
Với Vân Lạc Phong mà nói, chỉ cần liếc mắt một cái thì cô đã có thể nhìn ra được bệnh tình của người bệnh.
Vì vậy mà vào thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Quân Phượng Linh, cô đã biết được tình trạng thân thể của bà, nhưng đó chỉ là đánh giá sơ lược, muốn biết được rõ ràng thì cần phải dụng tâm quan sát.
Rất lâu sau, Vân Lạc Phong mới thu hồi lại tầm mắt: "bệnh của người con đã biết rõ rồi, cũng không phải vấn đề gì lớn, con có thể trị được!"