Edit: Sahara
Trong cung điện của hoàng cung xa hoa, một mỹ phụ xinh đẹp cao quý đang nằm nhắm chặt hai mắt một cách an tĩnh trên chiếc giường lớn lộng lẫy được chạm trổ tinh tế.
Làn da của mỹ phụ trắng đến gần như trong suốt, lại mịn màng như là da của hài tử*.
(*hài tử: em bé, con nít)
Hoàng đế một thân long bào đang ngồi bên cạnh giường, gắt gao nắm chặt lấy bàn tay của mỹ phụ kia, mười ngón tay đan xen vào nhau, thần sắc trên mặt vô cùng kiên định: "hoàng hậu, nàng yên tâm đi! Trẫm nhất định sẽ tìm được vị cô nương kia đến chữa trị cho nàng, mặc kệ là phải trả cái giá lớn thế nào cũng được!"
Lúc này, một thân ảnh già nua từ bên ngoài cung điện đang vội vã chạy vào, khi đã đến bên cạnh hoàng đế rồi mới dừng bước lại, bẩm báo với hoàng đế: "bệ hạ, thần đã tìm được vị cô nương kia rồi!"
"Huyền Thiên, khanh nói thật sao?" hoàng đế vội đứng phắt dậy, trên mặt tràn ngập vui sướng.
Lão giả khẽ gật đầu: "hôm qua, khi vị cô nương kia rời khỏi tửu lầu, có rất nhiều người nhìn thấy Diệp Hi Mạch cũng đi cùng. Vi thần thông qua tin tức này, tiếp tục điều tra thì liền tra ra được vị cô nương kia chính là con dâu của đại thiếu phu nhân Diệp gia!"
"Tốt! Tốt lắm! Trẫm lập tức đến Diệp gia gặp vị cô nương kia, đích thân mời cô ấy tiến cung chữa bệnh cho hoàng hậu!" trong mắt của hoàng đế lúc này vừa kích động lại vừa vui mừng khôn xiết.
Từ sau khi hoàng hậu lâm trọng bệnh, hoàng đế cũng hoàn toàn suy sụp theo. Hiện tại khó khăn lắm một nhìn thấy được một tia hy vọng, hoàng đế tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ.
"Bệ hạ, y thuật của vị cô nương kia đến đâu chúng ta còn chưa biết được, vi thần kiến nghị dùng chính bản thân thần làm vật thí nghiệm, trước tiên thần sẽ mời cô nương kia đến chữa bệnh cho thần, nếu cô ấy thành công chữa khỏi chứng bệnh lâu năm này của thần thì lúc đó chúng ta mới mời cô ấy tiến cung chữa bệnh cho hoàng hậu cũng không muộn!"
Hoàng đế trầm ngâm nữa ngày, rồi mới gật đầu đồng ý: "Cũng được! Vậy thì cứ làm theo ý khanh đi! Tuy nhiên, thời điểm mà khanh đến tìm cô nương ấy, tốt nhất là đừng ở Diệp gia!"
"Tại sao?" Huyền Thiên nhíu mày, cảm thấy khó hiểu.
Hoàng đế lạnh lùng nói: "kẻ mưu hại hoàng hậu vẫn còn chưa tra ra được. Cho nên tuyệt đối không thể để kẻ nào biết được là trẫm tìm người đến chữa bệnh cho hoàng hậu. Mà trước khi tìm ra hung thủ, dù bệnh tình hoàng hậu có chuyển biến tốt thì cũng phải giữ bí mật, không thể truyền ra ngoài!"
Nói đến đây, hoàng đế lại bất giác thở dài một tiếng: "Huyền Thiên, trong hoàng cung này, người mà trẫm có thể tin tưởng cũng chỉ có mỗi một mình khanh mà thôi! Ta không dám đảm bảo kẻ nào muốn hại hoàng hậu, kẻ nào không? Cũng không thể đem sinh mạng của hoàng hậu ra mạo hiểm được!"
Huyền Thiên bỗng có chút cảm thán: "bệ hạ, nếu như hoàng hậu nghe thấy được những lời này của bệ hạ, khẳng định là người sẽ rất vui!"
Hoàng đế nghe vậy thì chỉ lắc lắc đầu mà cười khổ: "trẫm nợ hoàng hậu quá nhiều! Người người đều nói, có thể gả cho trẫm, chính là phúc phận của hoàng hậu, kỳ thực, chỉ có bản thân trẫm mới biết, có thể lấy được hoàng hậu mới chính là phúc phận của trẫm!"
Huyền Thiên vốn là còn muốn nói gì đó, nhưng ngay lúc này lại có một thái giám tiến vào, hướng về hoàng đế cung kính bẩm báo: "bệ hạ, trưởng công chúa nghe nói đại thiếu gia Diệp gia đã trở về, đang tức giận đòi xuất cung đi gặp đại thiếu gia Diệp gia."
Hoàng đế vừa nghe xong liền nhíu mày, lộ rõ thái độ mất kiên nhẫn: "trưởng công chúa muốn làm loạn thì cứ mặc tình làm loạn, các ngươi không cần quan tâm đến trưởng công chúa! Diệp Cảnh Thần đã nói rõ là sẽ không thành thân cùng muội ấy rồi, chẳng lẽ muội ấy cảm thấy hoàng thất chưa đủ mất mặt hay sao mà còn muốn mặt dày mày dạn bám lấy người ta không buông?"
Huống chi, con dâu của Quân Phượng Linh bây giờ là người có thể sẽ cứu được mạng của hoàng hậu, hoàng đế làm sao mà cho phép người của hoàng thất đi gây sự với mẹ chồng của người ta?
Suy nghĩ thêm một hồi, hoàng đế vẫn cảm thấy không yên tâm, bèn hạ thêm một mệnh lệnh: "tạm thời giam lỏng trưởng công chúa tại cung của mình, không có mệnh lệnh của trẫm, không cho phép trưởng công chúa rời khỏi cung của mình nửa bước!"
"Tuân chỉ!"
Thái giám hành lễ với hoàng đế, rồi lập tức lui ra khỏi cung của hoàng hậu.
"Huyền Thiên, khanh cũng có thể lui xuống được rồi!" hoàng đế phất tay một cái, thần sắc có chút mệt mỏi: "trẫm muốn một mình ở lại trò chuyện với hoàng hậu, trước khi bệnh tình của hoàng hậu có khởi sắc, ai cũng không gặp, đặc biệt là các phi tử trong hậu cung!"
Huyền Thiên ôm quyền hơi khom người hành lễ, rồi im lặng lui ra, trong toàn bộ cung điện lúc này, chỉ còn lại duy nhất hai người là hoàng đế và hoàng hậu....