Edit: Sahara
Tuy rằng Giang Mộng Dao chỉ nhìn thấy được bóng lưng của nữ tử kia mà thôi, nhưng không khó để nhận ra đây là một nữ tử rất trẻ tuổi.
Giang Mộng Dao luôn luôn tin rằng, trong số tất cả những người trẻ tuổi, không có người nào có y thuật vượt qua được cô ta.
Chuyện mà ngay cả Giang Mộng Dao cô còn không làm được, thì nữ nhân này có bản lĩnh gì mà làm được chứ?
"Phụ hoàng, người tin con đi! Con dám chắc có thể chữa khỏi được cho hoàng hậu, chỉ cần người cho con thêm một ít thời gian là được!"
"Đủ rồi!" Hoàng đế đã lộ rõ sự không vui của mình, lạnh giọng ngắt lời Giang Mộng Dao: "Nếu ngươi nói mình nắm chắc có thể chữa khỏi được cho hoàng hậu, vậy trẫm hỏi ngươi, hoàng hậu rốt cuộc là bị bệnh gì hả?"
Giang Mộng Dao tức thì liền cứng họng: "Thần nhi không biết, nhưng mà thần nhi vẫn còn trẻ, thần nhi sẽ cố gắn học tập, một ngày nào đó thần nhi có thể...."
(*thần nhi hoặc nhi thần là cách tự xưng hô của công chúa và hoàng tử lúc nói chuyện với hoàng đế, khi mà họ có một quyền lực nhất định nào đó, hoặc có thể can chính, tức là tham gia triều chính, hoặc là được hoàng đế coi trọng mà ban cho một số đặc quyền nào đó, những hoàng tử và công chúa có thể tự xưng mình như vậy thì địa vị cũng sẽ cao hơn các hoàng tử công chúa khác một bậc.)"Ngươi còn trẻ? Ngươi xác thật là còn trẻ! Ngươi cũng có thể tiếp tục cố gắng học tập! Nhưng mà hoàng hậu thì không!" hoàng đế bỗng cười lạnh một tiếng, rồi phất tay: "Nếu ngươi không có việc gì khác thì mau lui xuống đi! Đừng cản trở việc trị bệnh của hoàng hậu!"
Giang Mộng Dao hơi rũ mi mắt xuống, che giấu cảm xúc hiện có của mình: "Dạ, phụ hoàng!"
Nói xong Giang Mộng Dao liền xoay người rời đi, nhưng trước khi đi, cô ta vẫn không quên liếc mắt nhìn Vân Lạc Phong một lần cuối.
Hơn hai mươi năm qua, y thuật chính là thứ mà Giang Mộng Dao lấy làm tự hào nhất. Cô tự nhận mình thiên phú dị bẩm, ngay cả phụ hoàng cũng phải kiêng nể cô vài phần. Chính vì vậy mà vừa rồi cô mới dám nói những lời như thế với phụ hoàng.
Thế mà lúc này, phụ hoàng thà tin tưởng một kẻ bịp bợm, chứ cũng không đồng ý cho cô một cơ hội...
Giang Mộng Dao cắn chặt răng mình, cố nén cơn giận mà đẩy cửa bước ra ngoài. Chờ nữ nhân kia không thể chữa khỏi được cho hoàng hậu, thì rất nhanh phụ hoàng sẽ được sáng mắt mà nhận ra rằng, trong tất cả những người trẻ tuổi, không có một người nào có y thuật vượt qua cô được!
Bất luận là những kẻ kia có tự thổi phồng y thuật mình cao siêu thế nào, thì cũng đều là một đám lang băm bịp bợm mà thôi!
_____
Giang Mộng Dao rời đi không bao lâu, thì có một thái giám trong tay nâng một cái lọ sứ, vội vàng đi vào tẩm cung hoàng hậu, sau đó liền cung kính bẩm báo với hoàng đế: "Bệ hạ, Long Huyết đã được mang tới rồi!"
"Để Long Huyết lại, ngươi lui ra đi!"
Hoàng đế khẽ gật đầu, ra lệnh cho thái giám.
"Tuân chỉ!"
Thái giám kia khom người, bước lui ba bước rồi mới đứng thẳng dậy mà xoay người rời đi. Trong toàn bộ tẩm cung lúc này, ngoại trừ hai người hoàng đế và hoàng hậu, thì cũng chỉ còn lại mấy người Vân Lạc Phong mà thôi.
"Bắt đầu thôi!" Vân Lạc Phong đưa tay cầm lấy lọ sứ, cẩn thận mở lấy miếng vải đỏ đậy kín miệng lọ ra.
(Các lọ thuốc thời xưa thường dùng vải để nhét kín miệng lọ thay nắp đậy. Phim ảnh thường có. Bạn nào muốn biết rõ thì seach Google xem hình nhé!)Tức thì, từ trong lọ thoảng lên mùi máu tanh, máu trong lọ có màu đỏ đẹp như là màu của đá quý, thậm chí còn phát ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Vân Lạc Phong không hề chần chừ do dự quá lâu, lập tức trở tay lấy ra một cây linh thảo từ trong nhẫn không gian, tiếp đó liền nhúng đầu cây linh thảo kia vào trong lọ Long Huyết.
Màu xanh đậm đầy sức sống của linh thảo khi vừa chạm vào Long Huyết, tức thì liền trở thành màu đỏ tươi óng ánh, trông có một chút yêu dị khác thường.
"Cho hoàng hậu ăn vào đi!"
Vân Lạc Phong đưa cây linh thảo đã nhúng Long Huyết cho Giản Thành Văn.
Giản Thành Văn gật đầu, nhận lấy linh thảo rồi đi đến bên cạnh giường.
Vốn dĩ, Giản Thành Văn đang băn khoăn không biết làm sao mới có thể làm cho hoàng hậu ăn linh thảo, ai ngờ, khi linh thảo được đưa tới gần bên môi hoàng hậu, thì linh thảo giống như là có ý thức vậy, tự động chui vào trong miệng của hoàng hậu, đồng thời cũng dọa cho Giản Thành Văn giật mình khiếp sợ một phen.
"Như vậy là xong rồi sao?" Giản Thành Văn chớp chớp mắt, nghi hoặc mà nhìn về phía Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong cười cười, nói: "Linh thảo sau khi nhiễm Long Huyết thì sẽ có linh tính, qua thêm nữa canh giờ thì cổ độc của hoàng hậu sẽ được giải trừ. Hiện tại cũng đã hết việc rồi, con đi trước đây!"
"Ừhm, được!" Giản Thành Văn hơi cong môi: "Tiểu Lạc Phong, số dược liệu mà con cần, lát nữa thúc sẽ sai người đưa đến cho con!"
Vân Lạc Phong hơi hơi híp mắt lại, nói: "Sô dược liệu kia, con sẽ nhờ Diệp Hi Mạch tới lấy. Ngoài ra.... Long Huyết này chắc mọi người cũng không cần dùng tới nữa đúng không? Chi bằng dứt khoát tặng luôn cho con đi!"
"Nếu Vân cô nương thấy thích thì cứ tự nhiên mang đi đi, ha ha ha.."
Tâm trạng hoàng đế lúc này là cực kỳ tốt, hiển nhiên là sẽ xin gì cho nấy, huống chi, chỉ dựa vào việc Vân Lạc Phong đã trị khỏi bệnh cho hoàng hậu thôi thì hoàng đế đã không thể cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của Vân Lạc Phong rồi.