Edit: Sahara
***
từ giờ Sa sẽ chỉ chú thích ngắn gọn thui, nhưng Sa sẽ chú thích rõ ràng chi tiết ở cuối chương. Bạn nào có ý muốn hiểu rõ hơn các từ hán việt và thành ngữ thì có thể đọc ở cuối chương. Như vậy sẽ không làm mất hứng khi đang đọc khúc hấp dẫn mà cứ bị chú thích chen ngang._đọc chú thích giúp ích cho các bạn rất nhiều, tỷ như các bạn sẽ có thể đọc hiểu các truyện cover dễ dàng hơn, cũng có thể edit truyện nếu thích. Nó giúp các bạn tăng thêm vốn từ của mình nhiều hơn. Chính vì vậy nên Sa mới muốn bỏ ra thêm ít thời gian để chú thích kỹ càng một chút._bạn nào không có hứng thú thì có thể trực tiếp bỏ qua phần chú thích cuối chương. _______"Ngươi làm gì thế hả?"
Diệp Cảnh Huyền phản ứng lại trước tiên, ông ta đứng phắt dậy, ánh mắt phẫn nộ gắt gao nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
Nếu ánh mắt mà giết được người, thì chắc Vân Lạc Phong đã bị Diệp Cảnh Huyền đem đi lăng trì mất rồi.
Vân Lạc Phong liếc nửa con mắt về phía Diệp Cảnh Huyền, khóe môi cong lên một độ cong tà tứ: "Ngươi đã không muốn cho chúng ta tham dự buổi tiệc tối hôm nay, vậy thì.... Dứt khoát đừng hòng có ai được dự!"
Vân Lạc Phong chính là kiêu ngạo ngang ngược như thế!
Ngươi không muốn chúng ta yên ổn dùng tiệc, vậy thì tất cả mọi người cũng cùng nhau nhịn đói hết đi!
"Xem ra, đây chính là gia giáo của nhà ngươi phải không?" Giang Mộng Dao rút khăn tay ra ưu nhã mà chùi khóe miệng, sau đó mới đảo ánh mắt lạnh lùng ngập tràn sự khinh thường lên người Vân Lạc Phong: "Trong hoàng tộc chúng ta, dù chỉ là một cung nữ thì vẫn có giáo dưỡng tốt hơn ngươi! Huống hồ gì Diệp thúc thúc cũng nói đâu có sai! Cung nữ bên cạnh ta xác thật là có tư cách được ngồi trong buổi gia yến ngày hôm nay hơn ngươi nhiều!"
Giang Mộng Dao quả thật là có vốn để mà kiêu ngạo.
Cô ta thân là công chúa của hoàng tộc, địa vị thân phận tuyệt nhiên hơn hẳn người thường. Ngoài ra cô ta còn có thiên phú dị bẩm, trong số những người trẻ tuổi, có người nào dám không phục tùng cô ta?
Duy chỉ có là người Vân Tiêu và Vân Lạc Phong là ngoại lệ.
Bởi vì từ lúc bước vào cửa đến giờ, hai người này đều chưa từng nhìn đến Giang Mộng Dao cô dù chỉ là một cái liếc mắt, dường như là coi cô như người vô hình, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Giang Mộng Dao cô đây.
Điều này làm cho một người từ trước đến giờ luôn như mặt trăng được vạn tinh tú vây quanh như cô ta làm sao mà chịu được?
Chúng trưởng lão của Diệp gia lúc này cũng đã hồi thần lại, bắt đầu sôi nổi lên tiếng chỉ trích: "Đại thiếu gia, thiếu phu nhân, tiểu nha đầu này bình thường vô lễ với người trong Diệp gia ta thì cũng thôi đi. Nhưng bây giờ nó lại làm trò phá hủy yến hội trước mặt của Mộng Dao công chúa, chẳng lẽ các người lại không trách phạt gì nó hay sao?"
"Lục công chúa thân phận tôn quý, chỉ cần công chúa mở kim khẩu ngọc ngôn là có thể làm cho hoàng thất trọng dụng các người! Vậy mà các ngươi lại dám vô lễ với công chúa thế kia? Hôm nay, nếu các người không cho chúng ta một sự công bằng, thì chúng ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu!"
"Đúng! Chúng ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua! Bây giờ mà có mặt gia chủ ở đây thì cũng không thể che chở cho các người!"
"Lập tức bảo nha đầu này tạ tội cùng lục công chúa, nếu không, Diệp gia ta tuyệt đối sẽ không lưu giữ hạng người như vậy lại!"
Sắc mặt Diệp Cảnh Thần càng lúc càng trầm xuống, đôi con ngươi ôn nhuận lúc này sắc bén như kiếm, bắn về phía đám trưởng lão Diệp gia đang kêu gào không ngừng kia, lửa giận trên người ông cũng dần dần phát tiết ra bên ngoài mảnh liệt.
"Công bằng? Công bằng cái gì hả?" Diệp Cảnh Thần cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: "Thân phận của Giang Mộng Dao tôn quý, chẳng lẽ thân phận của con dâu ta thì hèn mọn? Các ngươi không cảm thấy là bản thân các ngươi đang khinh người quá đáng hay sao? Lời này, ta chỉ nói một lần, mười cái Giang Mộng Dao cũng không bằng được ngón tay út của con dâu ta!"
Xì.....
Trong đám người ở đây không biết là ai đã phì cười ra tiếng đầu tiên, ngay sau đó, những người khác cũng rầm rộ cười theo, nháy mắt, toàn bộ yến hội đều vang vọng vô số tiếng cười nhạo báng, trào phúng, xem thường,.... Có vài người còn cười đến co thắt cả eo, không thể ngồi thẳng nổi.
Bọn họ vừa nghe thấy cái gì thế kia?
Mười Giang Mộng Dao công chúa cũng không bằng ngón tay út Vân Lạc Phong?
Diệp Cảnh Thần càng sống lâu thì càng ngu người rồi phải không? Sợ là Giang Mộng Dao công chúa chỉ cần động ý niệm thôi thì cũng đã đủ để đem Vân Lạc Phong dẫm đạp dưới chân rồi.
Nhìn đám người kia há miệng cười lớn, ánh mắt Vân Tiêu càng ngày càng tối sầm lại, khí thế trên người điên cuồng triển khai, làm cho bầu không khí trong yến hội bỗng dưng bị một áp lực cường đại đè nặng.
Sau đó....
Vân Tiêu động thủ!
Động tác của Vân Tiêu rất nhanh, chỉ trong chớp mắt mà cả người Diệp Cảnh Huyền đã bay ngược ra sau, ngã vào giữa đống thức ăn bầy hầy trên đất.
"Cha!"
"Diệp thúc thúc!"
Diệp Thiên Vấn và Giang Mộng Dao đồng loạt biến sắc, muốn đi đến xem xem Diệp Cảnh Huyền có làm sao không? Thì cũng trong lúc này, một cổ linh lực cường hãn từ phía sau đánh ụp tới, làm cho thân thể hai người bọn họ cũng văng ra xa, miệng nôn máu không ngừng.
"Diệp Cảnh Thần!"
Diệp Cảnh Huyền ôm lấy ngực mình mà đứng lên, ánh mắt ngập tràn căm phẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Cảnh Thần: "Ta gọi ngươi một tiếng đại ca, là xuất phát từ sự tôn trọng đối với ngươi! Nhưng ngươi đừng có mà quá đáng! Đả thương ta thì cũng thôi đi, nhưng ngay cả Mộng Dao công chúa mà ngươi cũng dám đánh, có phải ngươi muốn liên lụy toàn bộ Diệp gia bị hoàng tộc trách phạt thì ngươi mới vừa lòng phải không?"