Edit: Sahara
Cái bẫy này của Diệp Cảnh Huyền phải nói là hoàn hảo vô khuyết, nếu như ông ta không tính sai một chuyện...
Đó chính là, bệnh tình của hoàng hậu sớm đã được y thuật diệu thủ hồi xuân của chủ nhân nhà mình chữa khỏi rồi. Cho nên, dù kế hoạch của Diệp Cảnh Huyền có hoàn mỹ thế nào thì cũng đã định sẵn là thất bại rồi.
"Ta vốn còn đang đắn đo không biết có nên giúp hoàng hậu tìm ra tên hung thủ đã hại bà ấy hay không? Nói đến cùng thì dù gì bà ấy cũng là bằng hữu cũ của mẫu thân ta! Thật không ngờ nhanh như vậy mà tên hung thủ kia đã tự mình dâng tới cửa, nếu như ta không lợi dụng thật tốt cơ hội lần này, vậy không phải là quá có lỗi với "hảo ý" của Thục Phi kia hay sao?"
Vân Lạc Phong ngã ra sau, dựa vào lưng ghế, lại bày ra tư thái lười biếng của mình, bên môi lại treo lên nụ cười gian xảo quen thuộc mỗi khi bắt đầu hố người khác, hai mắt đen nhanh toát ra từng tia sáng sáng ngời.
"Chủ nhân, người định sẽ làm như thế nào?" Trà Sữa nghiêng nghiêng cái đầu bé tí của mình, chớp chớp mắt nhìn Vân Lạc Phong, hỏi.
"Tương kế tựu kế!"
"Tương kế tựu kế?"
Trà Sữa giật mình sửng sốt, trong lòng ầm thầm thương hại cho hai người Diệp Cảnh Huyền và Thục Phi kia một phen! Ai bảo các ngươi mặt đất bằng phẳng thì không chịu, lại cứ thích leo lên lưỡi đao mà đi làm gì?
"Trà Sữa, ngươi tiếp tục đi giám sát Diệp Cảnh Huyền, nhìn thấy ông ta có bất cứ động tĩnh gì thì quay về báo với ta!" trong mắt Vân Lạc Phong xẹt qua một tia sáng tà khí, trầm giọng phân phó nhiệm vụ cho Trà Sữa.
"Dạ, chủ nhân!"
Sau khi Trà Sữa đáp một tiếng cùng Vân Lạc Phong, thì thân mình nhỏ bé liền chạy vút đi, nhanh đến mức ngay cả tàn ảnh cũng không có lưu lại. Toàn bộ căn phòng lúc này, chỉ còn lại hai người Vân Tiêu và Vân Lạc Phong.
"Vân Tiêu, ta nhất định sẽ không để chàng phải chờ quá lâu đâu!"
Vân Lạc Phong chậm rãi đứng lên, đi đến ôm lấy cả người Vân Tiêu, hơi rũ mi mắt xuống mà thấp giọng nỉ non.
"Chờ sau khi ta đột phá đến Tôn Linh Giả rồi, hai chúng ta lập tức thành thân, được không?"
Cả người Vân Tiêu tức khắc liền cứng đờ lại, thần sắc lãnh khốc theo lời nói này của Vân Lạc Phong mà dần dần bị hòa tan: "Nàng... Nàng nói thật à?"
Nàng thật sự đồng ý thành thân với ta?
Một câu cuối cùng này, Vân Tiêu chỉ âm thầm hỏi trong lòng, không dám thốt ra khỏi miệng.
Vân Lạc Phong ngước mặt liền nhìn Vân Tiêu, mỉm cười đặc biệt dịu dàng: "Sính lễ của chàng ta cũng thu tận hai lần rồi, chàng cho rằng ta còn có thể nói dối với chàng sao?"
Tức thì, Vân Tiêu đột ngột ôm chặt lấy cả người Vân Lạc Phong, hắn dùng lực khá lớn, nhưng lại không làm đau Vân Lạc Phong, mà chỉ như là muốn đem cả người Vân Lạc Phong hòa nhập hết vào cơ thể mình mà thôi.
"Ta... Ta chỉ là quá kích động mà thôi. Phong nhi, cả đời này, chỉ cần nàng không rời, ta nhất định sẽ không bỏ! Nơi nào có nàng, nơi đó chính là nhà của Vân Tiêu ta!"
Giọng nói của Vân Tiêu trầm thấp mà khàn khàn, nhưng lại có thể đi sâu vào tận tim của Vân Lạc Phong.
Khóe môi Vân Lạc Phong khẽ cong lên một độ cong nhỏ.
Nếu nàng không rời, ta nhất định không bỏ!
Vân Lạc Phong cô, không phải cũng như vậy hay sao?
Có được một nam nhân như Vân Tiêu nguyện ý chờ đợi mình, Vân Lạc Phong cô sao có thể tham lam mà không biết đủ cho được?
Chẳng qua....
Vân Lạc Phong khẽ nheo nheo đôi mắt mình lại: "Vân Tiêu, cho dù ta đã đồng ý gả cho chàng, nhưng có một điều kiện mãi mãi cũng không thể thay đổi! Đó chính là, ta ở trên, chàng ở dưới, trên đời này chỉ có một mình ta mới có thể dạy dỗ chàng!"
"Lúc bình thường, nàng ở trên. Lúc trên giường, nàng ở dưới!"
Ý của Vân Tiêu chính là, trong cuộc sống hằng ngày, Vân Lạc Phong ở trên, tất cả mọi chuyện hắn đều có thể nghe theo Vân Lạc Phong, nhưng mà thời điểm ở trên giường, đoán chừng không phải là Vân Lạc Phong có thể làm chủ được....
Ý cười trên môi của Vân Lạc Phong càng thêm tà khí, càng tiến tới gần sát người Vân Tiêu hơn: "Nếu như chàng muốn ở trên, vậy thì cứ thử xem! Ta tuyệt đối sẽ không nhường nhịn!"
Ngay lúc bầu không khí đang càng ngày càng trở nên ái muội, thì một giọng nói trong trẻo đột ngột vang lên một cách vô cùng sát phong cảnh.
"Chủ nhân, muội ủng hộ người ở trên, để Vân Tiêu đại nhân ở dưới! Đến lúc đó, muội nhất định sẽ đến xem cho biết!"
Hỏa Hỏa ngồi trên giường, hai chân bắt chéo, nửa người hơi nhướng về trước, lấy đầu gối làm điểm tựa mà để tay chống cằm, trên mặt tràn đầy ý cười ranh mãnh mà nhìn về phía hai người Vân Tiêu và Vân Lạc Phong.
Sắc mặt Vân Lạc Phong bỗng đen xuống: "Hỏa Hỏa, sao đột nhiên muội lại chạy ra đây?"
Hỏa Hỏa bĩu môi: "Cái cây nhỏ kia trong không gian thần điển hình như đã tỉnh lại rồi, muội sợ nó lại ăn muội, cho nên mới trốn ra ngoài, hơn nữa...."
Hai mắt Hỏa Hỏa đảo liên tục: "không bao lâu nữa thì có trò hay để xem rồi. Những thời điểm thế này làm sao vắng mặt muội được?"