Edit: Sahara
Nam nhân kia khẽ híp mắt, cười lạnh một tiếng: "Đồng quý phi chính là thanh mai trúc mã của ta! Nhưng nàng lại bị đôi cẩu nam nữ kia hại chết! Vì vậy, ta hận bọn chúng! Hận đến mức muốn làm cho chúng sống không bằng chết! Mấy ngày này, cẩu hoàng đế kia nhìn thấy hoàng hậu của hắn hôn mê bất tỉnh như vậy, ngày tháng của hắn chắc chắn là không dễ chịu một chút nào. Mà cái cảm giác của hắn bây giờ, chính là cảm giác của ta vào năm đó."
"Trong quá khứ, ta không đủ thực lực để mang nữ nhân mình yêu thương rời khỏi cái hoàng cung này! Có lẽ do ông trời thương hại ta, cho nên cho ta một cơ hội làm thực lực của ta trở nên cường đại."
"Nếu không phải kiêng kỵ cái lão bất tử kia của hoàng tộc, ta đã sớm đích thân ra tay bắt đôi cẩu nam nữ kia đi tra tấn rồi! Đáng tiếc, thực lực của lão bất tử kia quá cường đại, ta không có cơ hội để ra tay! Nhưng hiện tại ta mới vừa điều tra được, lão bất tử kia có việc đã tạm thời rời khỏi hoàng thành! Ha ha ha, lão ta vửa đi, thì đã định sẵn hoàng thành này phải bị hủy diệt!"
Thiên Vân Quốc sở dĩ cường đại, ngay cả Diệp gia cũng phải kiêng kỵ vài phần, đó là bởi vì trong hoàng tộc có một lão gia hỏa Thánh Linh Giả trung giai! Thực lực của lão gia hỏa này còn cao hơn so với Diệp gia chủ một bậc.
Cho nên, trong Thiên Vân Quốc mới không có người nào dám mạo phạm đến hoàng tộc.
"Đồng quý phi?" Thục Phi bất ngờ ngây ngẩn cả người: "ngài cư nhiên lại là thanh mai trúc mã của Đồng quý phi? Kỳ thực, năm đó hoàng hậu cũng không phải là không thể mang thai, bà ấy đã từng hoài thai một lần, nhưng lại bị Đồng quý phi ám hại, làm cho hoàng hậu sảy thai. Bệ hạ long nhan thịnh nộ liền đem Đồng quý phi đi xử lăng trì!"
Đừng thấy bình thường tính tình hoàng đế khá tốt, trên thực tế, chỉ cần không mạo phạm tới hoàng hậu thì tính tình của hoàng đế luôn luôn ôn hòa như vậy.
Tuy nhiên, hoàng hậu chính là giới hạn của hoàng đế, chỉ cần có người nào muốn làm hại tới hoàng hậu, hoàng đế tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đó!
Nghĩ đến đây, đáy lòng Thục Phi liền dâng lên một cổ ghen ghét, có thể có được một người nam nhân yêu mình như thế, hoàng hậu thật sự rất hạnh phúc.
Đặc biệt, nam nhân kia còn là cửu ngũ chí tôn đứng trên vạn người!
"Ngươi nói bậy!" hốc mắt nam nhân kia chợt đỏ, hai mắt bừng lên lửa giận: "Đồng nhi ngây thơ lương thiện, không thể nào lại làm ra những chuyện tổn thương hoàng hậu, nhất định là con tiện nhân hoàng hậu kia đã hãm hại nàng ấy. Hơn nữa, cho dù việc này thật sự là do Đồng nhi làm thì thế nào? Đồng nhi của ta là nữ nhân ưu tú nhất trong thiên hạ này! Là do cẩu hoàng đế kia hai mắt bị mù cho nên mới chọn tiện nhân kia làm hoàng hậu."
Thục Phi bị lửa giận của nam nhân kia làm cho hoảng sợ, không dám nhiều lời thêm nữa.
Nam nhân kia thì vẫn đang trong cơn kích động: "Nếu Đồng nhi muốn làm hoàng hậu, vậy cái ngôi vị hoàng hậu kia nhất định phải là của nàng! Tiện nhân kia là cái thứ gì chứ? Dựa vào cái gì mà cướp đi vị trí của Đồng nhi? Ả đoạt vị trí của Đồng nhi thì cũng thôi đi, nhưng ngay cả mạng của Đồng nhi ả cũng không buông tha! Ngươi nói, nữ nhân như vậy, có đáng chết hay không?"
Đúng vậy, trong mắt nam nhân kia, Đồng quý phi là ưu tú nhất!
Những nam nhân chướng mắt Đồng quý phi đều bị mù mắt cả.
Sắc mặt Thục Phi càng thêm tái nhợt, mà đúng vào lúc này, Thục Phi lại nghe được từ phía ngoài cửa vang lên giọng nói của Giang Mộng Dao.
"Lâm đại nhân, ngài nói rất đúng, kẻ khi dễ Đồng quý phi đều đáng chết, Mộng Dao đã sắp tới đây rồi, ngài có thể tránh đi một lát trước được không?" Thục Phi nôn nóng liếc mắt ra ngoài cửa, trên mặt cũng đầy vẻ khẩn trương.
Nam nhân kia hừ một tiếng: "Nhớ kỹ, mạng của ngươi đang nằm trong tay của ta, nếu ngươi dám làm trái bất cứ mệnh lệnh nào của ta, ta sẽ lập tức lấy mạng ngươi!"
Giọng nói của nam nhân kia không lớn lắm, sau khi nói xong lời này thì hắn ta liền xoay người đi vào trong mật thất.
Nhìn thấy nam nhân kia rời đi rồi, Thục Phi mới vội vàng xoay xoay con sư tử đá, đem lối vào mật thất đóng chặt lại.
Cùng lúc đó, Giang Mộng Dao cũng đã từ ngoài cửa bước vào.
"Mẫu phi.." Giang Mộng Dao vừa vào phòng, liếc mắt một cái liền thấy ngay sắc mặt của Thục Phi đang tái nhợt, vội vàng tới bên cạnh Thục Phi, đau lòng mà nói: "Người lại đang vì chuyện của phụ hoàng mà ưu sầu sao?"