Edit: Sahara
Chỉ tiếc là những người ở đây đều bị những lời của Thục Phi dọa cho chấn kinh hết cả rồi, cho nên không ai phát hiện ra chỗ bất thường của hoàng đế.
Nếu là trước kia, chỉ cần nghe thấy hoàng hậu có điểm nguy hiểm, hoàng đế nhất định là sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để đến bên cạnh hoàng hậu, làm sao còn có thể bình tĩnh mà đứng ở đây như hiện giờ? Giống như là, hoàng đế căn bản là không có lo lắng cho sinh mệnh của hoàng hậu.
"Thục Phi, ngươi thật sự là làm cho trẫm quá thất vọng!" hoàng đế lắc lắc đầu: "Đầu tiên là mưu hại hoàng hậu, sau lại hãm hại Vân cô nương. Những năm qua trẫm đối xử với ngươi không tệ, vậy mà ngươi lại muốn mưu đoạt địa vị hoàng hậu?"
Thần sắc trên mặt Thục Phi là một mảnh tái nhợt, hoảng sợ mà nhìn một trương gương mặt lạnh lùng của hoàng đế.
Bệ hạ biết....
Sao có thể?
Thục Phi cắn cắn môi, khắc chế nội tâm hoảng loạn của mình, nói: "Bệ hạ, thần thiếp không biết người đang nói cái gì?"
"Ngươi không biết? Không! Ngươi là người biết rõ nhất trong chúng ta!"
Hoàng đế chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nhìn Thục Phi, khuôn mặt vô cảm mà nói.
"Phụ hoàng!" Giang Mộng Dao hơi chau mày liễu: "Nhiều năm qua, mẫu phi chưa bao giờ tranh giành bất cứ thứ gì cho mình cả, còn đối đãi với hoàng hậu như là tỷ tỷ ruột, sau khi hoàng hậu lâm trọng bệnh lại càng trở nên mất ăn mất ngủ, nhưng phụ hoàng chẳng những không cảm kích với những gì mà mẫu phi đã bỏ ra, lại còn vu oan cho người tội danh mưu hại hoàng hậu? "
Đối với người phụ hoàng này, nội tâm Giang Mộng Dao cảm thấy vô cùng thất vọng, cô ta dù thế nào cũng không ngờ được, phụ hoàng cư nhiên hoài nghi mẫu phi.
Mẫu phi là một nữ tử thiện lương, làm sao có thể làm ra những chuyện ác độc như thế kia được chứ?
"Ngươi nói Vân cô nương đến thiện dược phòng hạ độc?" hoàng đế nhìn cũng chưa nhìn đến Giang Mộng Dao một cái, chỉ lạnh nhạt mà nhìn chằm chằm vào Thục Phi: "Vân cô nương ngay cả thiện dược phòng cũng chưa từng bước vào nửa bước, làm sao để hạ độc? Huống chi, chén thuốc vừa được đem vào trong, không phải là được sắc từ thiện dược phòng, mà là ở.... Ngự y viện!"
Ngự y viện?
Thục Phi ngẩn ra, ngạc nhiên mà ngẩng phắt đầu dậy.
Thời điểm mà bà ta đến thiện dược phòng, cung nữ kia rõ ràng đã nói đây là chén thuốc mà Vân Lạc Phong phái người tới sắc, tại sao bệ hạ lại nói chén thuốc kia là được đem tới từ ngự y viện?
"Bệ hạ!" Thục Phi cắn chặt môi: "Thần thiếp không có nói sai, chén thuốc kia xác thực là được đem tới từ thiện dược phòng, hơn nữa.... Huyền Thiên của ngự y viện tính tình cổ quái, làm sao lại dễ dàng đem ngự y viện của ông ta cho người khác mượn được?"
Hoàng đế lạnh lùng cười, nói: "Trẫm làm sao mà biết tại sao Huyền Thiên lại cho người khác mượn ngự y viện để mà sắc thuốc? Ngươi có thể tự mình hỏi hắn thì sẽ rõ! Huyền Thiên tính tình trước giờ luôn rất tốt, nhất định sẽ trả lời vấn đề này của ngươi..."
Thục Phi ngây ngẩn cả người, khi vừa quay đầu lại thì đã thấy ngay Huyền Thiên một thân trường bào trắng như tuyết đang bước nhanh về phía này, từ đáy lòng Thục Phi bỗng không tự chủ được mà nảy sinh ra một cảm giác bất an...
"Huyền Thiên đại sư, khanh tới rất đúng lúc!" hoàng đế cong cong khóe môi: "Thục Phi có chuyện muốn hỏi khanh!"
Huyền Thiên nhíu mày: "Muốn hỏi gì thì mau hỏi nhanh đi! Ta còn có chuyện phải làm!"
Đôi môi Thục Phi trắng bệch không còn một giọt máu, run rẩy hỏi: "Huyền Thiên đại sư, nghe nói ngươi đem ngự y viện cho người khác mượn?"
"Ngươi nói chuyện này à?" Huyền Thiên vỗ vỗ trán, một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ: "Vân cô nương dù sao cũng tới để chữa bệnh cho hoàng hậu, mấy thứ ở thiện dược phòng quá mức lạc hậu, cho nên ta mới đem ngự y viện cho Vân cô nương mượn dùng một chút! Như thế nào? Có vấn đề gì sao?"
Ầm!
Tựa như ngũ lôi oanh đỉnh, bước chân Thục Phi lảo đảo lui về sau hai bước, đặt mông ngã ngồi xuống đất.
Vân Lạc Phong thật sự là sắc thuốc ở ngự y viện? Vậy tại sao cung nữ kia lại nói chén thuốc kia là đang sắc cho Vân Lạc Phong?
Nghĩ đến đây, Thục Phi theo bản năng mà ngước mặt lên nhìn hoàng đế, một cổ hơi thở lạnh băng len lỏi vào trong tim của bà ta.
Cho tới tận bây giờ, Thục Phi mới biết, bản thân mình đã sớm rơi vào cái bẫy của người khác.