Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 907

Edit: Sahara

Diệp gia chủ đột phá vào loại thời điểm này, hoàn toàn quấy rầy đến việc hoàng đế muốn đuổi cùng giết tận những kẻ muốn mưu hại hoàng hậu.

Vị đệ nhất cao thủ của hoàng tộc hiện không ở trong hoàng thành, e là không có người nào có thể ứng phó nỗi với Diệp gia chủ.

Hoàng đế còn đang suy nghĩ, thì luồng hơi thở cường đại trên bầu trời Diệp gia đã hướng về phía này mà đến, không bao lâu sau, một thân ảnh toàn thân mặc trường bào màu xám liền xuất hiện ngay trước mặt mọi người.

Thần sắc của lão giả đạm nhiên, siêu phàm thoát tục, một đôi con ngươi mang theo sự ngạo nghễ, từ trên cao mà bễ nghễ nhìn xuống mọi người bên dưới.

"Phụ thân, người đến rất đúng lúc, những người này đang muốn giết ta! Đặc biệt là Vân Tiêu, nó vừa mời chặt mất một ngón tay của ta, người nhất định phải báo thù cho ta!" Diệp Cảnh Huyền hung hăng trừng mắt nhìn đám người xung quanh, nghiến răng nghiến lợi cáo trạng.

Diệp Thiên không hề có bất cứ hành động gì cả, vẫn đứng yên ở giữa không trung như cũ, hai tay chắp ra sau lưng, khuôn mặt vô cảm.

"Diệp gia chủ!" hoàng đế hơi hơi mỉm cười: "Chúc mừng ngươi đã đột phá đến Thánh Linh Giả trung giai! Ngươi là vị cường giả Thánh Linh Giả trung giai thứ hai ở Thiên Vân Quốc ta! Đây chính là vinh quang của Thiên Vân Quốc! Chẳng qua.... "

Hoàng đế hơi hơi dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Diệp Cảnh Huyền mưu hại hoàng hậu, chuyện này, dù thế nào thì ngươi cũng nên cho trẫm một cái công đạo! Hơn nữa, trẫm còn nghe nói Diệp gia chủ đây không thích người trong tộc xảy ra đầu đá lẫn nhau, nhưng mà con trai của ngươi lại giăng bẫy hãm hại cháu trai cùng cháu dâu của ngươi, ngươi có phải cũng nên xử trí công bằng hay không?"

Diệp Thiên khẽ nhíu mày, nhàn nhạt nhìn về phía Diệp Cảnh Huyền: "Lời hoàng thượng nói là thật?"

Thân mình Diệp Cảnh Huyền run lên: "Phụ thân, dù con có phạm phải sai lầm gì đi nữa thì Vân Tiêu và Vân Lạc Phong hiện tại vẫn còn sống, nhưng mà, vừa rồi bọn chúng lại thật sự muốn giết con, chẳng lẽ phụ thân người có thể bỏ qua chuyện này sao?"

Nhìn bộ dáng chết cũng không hối cãi của Diệp Cảnh Huyền, Diệp Thiên chỉ đành lắc lắc đầu: "Nhiều ngày qua, dù ta đang bế quan, nhưng cũng biết hết tất cả những chuyện mà ngươi đã làm! Huyền nhi, vị trí đương gia của Diệp gia, vi phụ đã tính toán giao cho ngươi rồi, tại sao ngươi lại còn nắm chặt bọn họ mãi không buông?"

Diệp Cảnh Huyền cúi đầu, hai bàn tay nắm chặt, khóe môi ông ta khẽ kéo ra nụ cười châm chọc, lời thốt ra cũng đầy mỉa mai: "Cho dù người đem vị trí này giao cho ta thì như thế nào? Ở trong lòng của người, người quan trọng nhất vẫn là tên Diệp Cảnh Thần kia! Ta không cam tâm! Rõ ràng ta không có chỗ nào thua kém hắn ta, nhưng tại sao người chỉ thiên vị một mình hắn?"

Hai mắt Diệp Cảnh Huyền đỏ lên, trong đó chứa đầy sự không cam lòng cùng oán hận, thời khắc này, ông ta đã đem hết tất cả ủy khuất của mình trong bao nhiêu năm qua phát tiết hết ra, giọng nói cũng mang theo một chút cuồng loạn.

Lão giả hơi hơi khép mắt lại, rất lâu sau mới lại từ từ mở ra: "Ngươi đúng thật là gàn bướng hồ đồ, vi phụ cũng không thể giúp được ngươi cái gì nữa. Ngươi vẫn là tự lo lấy thân mình đi!"

Nếu Diệp Cảnh Huyền thành thật nhận sai, có lẽ ông sẽ mềm lòng mà giúp đứa con này một chút...

Chỉ tiếc, đến tận lúc này rồi mà Diệp Cảnh Huyền vẫn cho rằng bản thân mình không có làm sai bất cứ chuyện gì cả. Cái này... Bảo ông làm sao mà cứu nó?

Lời Diệp Thiên làm cho Diệp Cảnh Huyền phải trợn trừng hai mắt, cả người đều phát run lên.

Phụ thân đây là có ý gì? Muốn từ bỏ ông ta sao?

"Phụ thân, người không thể đối xử với ta như vậy được! Diệp Cảnh Thần hắn là con của người, chẳng lẽ ta không phải là con của người sao? Hổ dữ còn không ăn thịt con, sao người có thể nhẫn tâm như thế?" sắc mặt Diệp Cảnh Huyền trắng bệch một mảnh.

Diệp Thiên hiện tại chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Diệp Cảnh Huyền ông, ông đương nhiên là không muốn từ bỏ hy vọng này.

"Huyền nhi, ngươi mau tạ lỗi với ca ca và cháu trai của ngươi, vi phụ sẽ xin với bọn họ chỉ phế thực lực của ngươi, giữ lại cho ngươi một mạng!"

Diệp Thiên cười khổ một tiếng.

Đối với huyết mạch của mình, chung quy ông cũng không thể nào nhẫn tâm mà làm ngơ được.

"Phụ thân, người đang nói cái gì vậy?" Diệp Cảnh Huyền không dám tin tưởng hỏi: "Người bắt ta phải xin lỗi tên Diệp Cảnh Thần kia? Còn muốn phế đi thực lực của ta? Nếu như ta không còn thực lực, vậy có khác gì là một phế vật chứ? Làm sao mà người có thể mở miệng thốt ra những lời nói như vậy chứ?"
Bình Luận (0)
Comment