Edit: Sahara
***đôi khi số thứ tự trong tên chương bên bản cover bị sai, nhiều khi Sa lo edit nên không để ý, nếu thấy có sai thì cả nhà báo lại để Sa sửa nhé!!!
____
Ánh mặt trời khuynh sái mà xuống, chiếu rọi lên một thân bạch y trắng như tuyết của thiếu nữ.
Lúc này đây, thiếu nữ kia lười biếng mà tựa nửa người vào cạnh cửa, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt lười biếng mà tà khí, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phàn trưởng lão có hơi nheo lại.
"Ngươi muốn đem cháu gái mình đưa cho Vân Tiêu?"
Nhìn thấy chính chủ đã tới, nhưng khí thế trên người Diệp Phàn lại chẳng giảm đi một chút nào, ông ta ưỡn ngực, đúng lý hợp tình mà nói: "Không sai! Ngươi thân là nữ nhân, phải nên rộng lượng một chút, đừng giống như mẹ chồng của ngươi, luôn cản trở phu quân mình nạp thiếp!"
"Được thôi!" Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Diệp Phàn: "Nếu ngươi cứ khăng khăng muốn đem cháu gái của ngươi đưa cho Vân Tiêu, vậy thì cứ đưa đến đi, ta sẽ nhận lấy! Chỉ là.... ngươi đừng có hối hận!"
Dứt lời, Vân Lạc Phong đứng thẳng người dậy, xoay người lại mà rời đi!
Quân Phượng Linh không có can ngăn hành động của Vân Lạc Phong, ngược lại còn nhìn Diệp Phàn một cách rất đồng tình, khóe môi lại không khỏi cong lên thành một nụ cười vui sướng khi người gặp họa.
Bởi vì bà biết, có người sắp xui xẻo rồi.
Đáng tiếc, Diệp Phàn không hề hiểu một chút gì về tính tình của Vân Lạc Phong, còn tưởng rằng cô thật sự đồng ý để cho Vân Tiêu nạp thiếp, bất giác cảm thấy trong lòng vô cùng vui sướng, rồi lại liếc nhìn sang Quân Phượng Linh đầy khinh miệt: "Thiếu phu nhân, ngươi hẳn là nên học hỏi một chút ở con dâu của mình, đừng suốt ngày ôm bộ dạng của một đố phụ!"
Quân Phượng Linh cũng chẳng thèm để ý đến Diệp Phàn, quay sang nhìn Diệp Cảnh Thần.
Hai phu thê, bốn mắt nhìn nhau.
"Diệp ca, ta cảm thấy, ta xác thật là nên học hỏi ở Phong nhi một chút...."
Học tập một chút, làm thế nào để giúp những người này phát triển trí nhớ, biết bà không dễ chọc!
Tuy nhiên, lời này rơi vào tay Diệp Phàn, thì lại biến thành Quân Phượng Linh nghe theo lời khuyên bảo của ông ta, làm cho ông ta không khỏi đắc ý mà cười.
____
Vân Lạc Phong và Vân Tiêu ở trong một tiểu viện nằm ngay giữa Diệp gia, cũng là nơi có vị trí tốt nhất trong toàn bộ Diệp gia.
Lúc này đây, có một nữ nhân mặc y phục bằng tơ lụa rất ư là mỏng xuất hiện ở ngay trước cửa, ánh mắt cô ta nhìn quanh quất khắp nơi trong tiểu viện, từ đáy mắt toát lên vẻ cực kỳ hâm mộ.
Cho dù gia gia cô ta là trưởng lão của Diệp gia, cũng không có được một nơi ở tốt như vậy.
Đặc biệt là mấy cái cây được trồng ở đây, chúng đều có tác dụng ninh thần, đối với phương diện tu luyện mà nói có thể xem như là trân bảo không thể thiếu.
"Tiểu Nguyệt cô nương!"
Đột nhiên, một nha hoàn Diệp gia từ trong tiểu viện chậm rãi bước tới, nói: "Vân cô nương bảo người đi vào!"
Diệp Tiểu Nguyệt thu hồi lại ánh mắt của mình, cô ta cao ngạo mà ngẩng đầu lên, giống như một con phượng hoàng kiêu căng mà bước vào trong tiểu viện.
Đi theo phía sau, nha hoàn kia hiển nhiên là không ưa được cái bộ dáng không coi ai ra gì này của Diệp Tiểu Nguyệt, tức khắc liền xì một tiếng đầy khinh miệt, trên mặt không hề che giấu sự khinh bỉ mà nói cùng với người bên cạnh: "Cô ta ăn mặc như vậy mà đến nơi này gặp Vân Lạc Phong cô nương và Vân Tiêu công tử, chẳng lẽ là sợ rằng người ta không biết cô ta đến nơi này để làm gì hay sao? Vân Tiêu công tử và Vân cô nương rất ân ái, tuyệt đối sẽ không coi trọng một nữ nhân như cô ta!"
Tuy rằng Diệp Tiểu Nguyệt này là cháu gái của Diệp Phàn trưởng lão, thế nhưng, cô tốt xấu gì cũng là nha hoàn bên cạnh đại thiếu gia, có đại thiếu gia và thiếu phu nhân che chở, cô cần gì phải nói chuyện lựa lời với hạng người thế này?
Diệp Tiểu Nguyệt nghe được lời nói của nha hoàn kia, cảm thấy rất khó thở, nếu là trước kia, cô ta đã sớm đi tới tát cho con nha hoàn này một cái rồi, nhưng hiện tại, cô đang ở trên địa bàn của Vân Tiêu, cần phải giữ gìn hình tượng của chính mình.
Nghĩ vậy, Diệp Tiểu Nguyệt khắc chế lại nội tâm phẫn nộ của mình, ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi về phía trước.
Chờ sau khi cô thành nữ nhân của Vân Tiêu công tử rồi, nhất định phải chỉnh đốn lại thật tốt tất cả nha hoàn trong tiểu viện này, quả thật là quá không biết tôn ti!
____
Trong viện. Lá phong phủ kín.
Diệp Tiểu Nguyệt từ xa đã thấy được một thiếu nữ với diện mạo tuyệt mỹ đang nằm trên ghế quý phi.
Đều là nữ nhân, nhưng khoảnh khắc mà Diệp Tiểu Nguyệt nhìn thấy thiếu nữ kia, đáy mắt cũng không tránh khỏi xẹt qua một đạo kinh diễm, nhưng nhiều hơn trong đó, là nội tâm tràn đầy ghen ghét.
Có một nữ nhân tuyệt sắc như thế kia rồi, liệu Vân Tiêu công tử có còn sủng ái mình không?
Bất quá, mặc kệ Vân Tiêu công tử dùng thái độ như thế nào để đối với mình, chỉ cần có thể trở thành thê tử của hắn là được rồi.