Edit: Sahara
Diệp Thiên dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Còn về đứa trẻ kia có phải con ruột con hay không thì có làm sao đâu? Quân nhi nhân phẩm hay tính tình đều không tệ, con của nó, nhất định cũng không quá kém...."
Cho nên phụ thân mới xem như cái gì cũng không biết? Nhận lấy đứa cháu này?
Chẳng trách ngày ấy, ông lại đồng ý cho Vân Tiêu không cần đổi họ, không vào tộc phổ! Nguyên nhân là vì phụ thân đã sớm biết Vân Tiêu không phải nhi tử thân sinh của mình.
Bản thân mình vì yêu Quân nhi, cho nên yêu ai yêu cả đường đi.
Phụ thân cũng vì mình mà tiếp nhận lấy tất cả mọi thứ.
Buồn cười là Diệp Cảnh Thần ông cái gì cũng không biết, lại còn từng oán trách phụ thân mình.
Đáy lòng Diệp Cảnh Thần bỗng thấy chua xót: "Phụ thân, nhi tử bất hiếu, để cho phụ thân im lặng một mình gánh chịu hết tất cả, chỉ là, Quân nhi là nữ nhân duy nhất làm cho con động lòng, bất luận thế nào, con cũng không thể từ bỏ nàng được!"
"Thân nhi, thời niên thiếu nếu như vi phụ có được một nửa kiên định của con, thì cũng đã không có Cảnh Huyền." Diệp Thiên lặng lẽ thở dài: "Aiz.... Vi phụ cũng biết chân tình của con đều dành hết cho Quân nhi, cho nên, nhiều năm qua, tâm của vi phụ kỳ thực vẫn luôn đứng về phía các con. Đáng tiếc là sự bất đắc dĩ của ta quá nhiều, không cách nào đường đường chính chính che chở cho các con được. Bất quá, bây giờ đã có Vân Tiêu, không còn ai có cớ gì để làm khó các con được nữa! Còn về thân phận thật sự của Vân Tiêu, cứ nằm ở đáy lòng chúng ta là được!"
Diệp Cảnh Thần cười cười: "Phụ thân, trước đó còn đã có hỏi qua Tiêu nhi, nó không muốn tiếp nhận lấy Diệp gia! Lòng của đứa trẻ này rất rộng, chúng ta không thể dùng Diệp gia để trói buộc nó được!"
Hai đứa trẻ kia, hẳn là nên bay lượn ở một nơi rộng lớn hơn!
Vô Hồi Đại Lục này, không phải là nơi dừng chân cuối cùng của chúng nó...
Diệp Thiên nhíu nhíu mày: "Vân Tiêu không muốn tiếp nhận Diệp gia? Vậy sau khi con làm gia chủ, không phải là không có người nào kế thừa hay sao?"
"Phụ thân!" trên mặt Diệp Cảnh Thần mang theo ý cười: "Phụ thân, con còn một tin tức tốt khác muốn nói cho người biết. Đó là Quân nhi mang thai rồi, hơn nữa... Còn là song thai!"
Trái tim Diệp Thiên bỗng nhảy dựng lên, rất lâu sau đó, ông mới ngăn chặn nội tâm kinh hoàng của mình lại, cười khổ mà nói: "Thần nhi, con dùng lời này để gạt vi phụ thì có ích gì chứ? Trước kia ta cũng đã tìm rất nhiều danh y tới trị liệu cho Quân nhi, nhưng ai cũng nói là không thể trị được!"
"Phụ thân, nhi tử nói thật mà, Quân nhi thật sự là đang mang thai! Là Phong nhi đã chữa khỏi cho nàng, hơn nữa, chuyện lần này, cũng là do Phong nhi bày mưu tính kế. Con bé sợ đứa nhỏ trong bụng của Quân nhi bị Cảnh Huyền hãm hại, cho nên mới cố ý đẩy Vân Tiêu và mình lên đầu ngọn sóng, thay đứa nhỏ chưa ra đời hứng chịu mọi nguy hiểm!"
Hô hấp của Diệp Thiên lập tức cứng đờ lại, ông nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế, bởi vì kích động mà làm cho giọng nói có chút run run.
"Có... Có thật không? Con thật sự là không có gạt vi phụ?"
"Phụ thân, người đừng quên, bệnh của hoàng hậu cũng là nhờ Phong nhi chữa khỏi!"
Lời này của Diệp Cảnh Thần không thể nghi ngờ là đã giúp cho nội tâm căng thẳng của Diệp Thiên được thả lỏng xuống dưới, thần sắc trên mặt ông đầu tiên là dại ra, sau đó liền biến thành mừng như điên, tiếp theo, ông lại đột ngột cười lớn mấy tiếng.
Tiếng cười đầy kích động kia vang vọng khắp không trung của Diệp gia....
"Tốt! Thật sự là quá tốt! Ta rốt cuộc cũng không cần phải lo lắng Diệp gia không có người thừa kế nữa rồi! Ha ha ha! Thần nhi, chúng ta nhất định phải đa tạ Vân cô nương thật tốt! Chưa kể, nha đầu này còn vì đứa trẻ chưa ra đời trong bụng của Quân nhi mà che chắn mọi nguy hiểm, nếu không nhờ hành động này của Vân Lạc Phong, nói không chừng còn chưa đợi ta xuất quan, hài tử của Quân nhi đã tao ngộ phải độc thủ rồi.... "
Diệp Thiên kích động đến mức nước mắt cũng chảy xuôi xuống, ông đã có bao nhiêu lâu chưa từng thấy vui vẻ như lúc này rồi?
Từ sau khi chẩn đoán ra thân thể của Quân Phượng Linh không thể mang thai được nữa, ông đã luôn vì tương lai của Diệp gia mà ưu sầu...