Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 923

Edit: Sahara

Lâm Nhược Bạch nhướng nhướng mi: "Phụ trách cuộc sống của ta sau này? Phụ trách như thế nào? Cưới ta làm thê tử?"

Hạ Văn có chút xấu hổ: "Không, không phải, ta.. Ta sẽ nạp cô nương làm thiếp!"

"Thiếp?" Lâm Nhược Bạch cười khẩy nhạo báng một tiếng: "Cho dù ngươi có cưới cô nãi nãi ta đây làm thê tử thì cũng không có tư cách, nói gì đến thiếp, ngươi dựa vào cái gì mà đòi nạp ta làm thiếp? Trên đời này, kẻ dám nói loại lời nói này với ta chỉ có con đường chết!"

Xác thật, thân phận Lâm Nhược Bạch so với bất cứ ai đều tôn quý hơn.

Chủ nhân Linh Thần Sơn là phụ thân của cô, Vân Lạc Phong lại là sư phụ của cô....

Thân phận bậc đó, còn có người dám nói ra lời nói nạp cô làm thiếp?

Đáng tiếc, đám người Hạ Văn không biết thân phận của Lâm Nhược Bạch, cho nên nghe Lâm Nhược Bạch nói như thế thì đều ngẩn cả ra.

"Ngươi chỉ là một nha hoàn, ngoại trừ làm thiếp thì còn có thể làm gì được nữa hả? Chẳng lẽ ngươi còn muốn làm chính thê?" Hạc Phi cười châm chọc, lần nữa tiến tới gần Lâm Nhược Bạch: "Làm người đừng quá tham lam, long tham không đáy sẽ không có kết cục gì tốt đâu! Hiện tại nếu ngươi chịu hầu hạ cho bổn công tử thật tốt, có lẽ bổn công tử sẽ tha thứ cho sai lầm mà ngươi vừa phạm!"

Ngửi được cái hơi thở bỉ ổi đáng ghét trên người Hạc Phi, Lâm Nhược Bạch nhíu nhíu mày: "Nếu ngươi dám bước tới trước một bước, ta sẽ phế đi chân của ngươi!"

"Bây giờ ta lập tức bước thêm một bước đây, ngươi có thể làm gì được ta hả?"

Hạc Phi tiếp tục bước tới trước, giọng nói mang theo vẻ khinh miệt.

Hắn ta ỷ vào thiên phú của mình không tệ, tuổi còn trẻ thế nhưng đã đột phá đến Cao Linh Giả cao giai, cho nên, căn bản là không hề để một tiểu nha đầu như Lâm Nhược Bạch vào mắt.

Trong đôi mắt của Lâm Nhược Bạch chợt lóe lên hàn quang, trong tay đột nhiên có thêm một thanh chủy thủ, nhanh tay vung lên, xẹt một cái đã cắt ngay một động mạch chủ trên người Hạc Phi.

"A!"

Hạc Phi hét lên một tiếng, khuôn mặt vì đau đớn mà vặn vẹo đến khó coi, phẫn nộ quát lên: "Người đâu! Mau bắt con nha đầu thúi này lại cho ta!"

"Ta đã nói từ sớm, nếu ngươi dám tiến thêm một bước nữa, ta sẽ phế ngươi!"

Lâm Nhược Bạch hai tay chống nạnh ở hai bên hông, khí thế bức người, nghiễm nhiên đã bày ra một bộ dáng tiêu chuẩn của một nha đầu điêu ngoa tùy hứng.

Động tĩnh bên này cuối cùng cũng kinh động tới người của Diệp gia, không bao lâu sau, một đoàn người từ trong đại viện liền đi ra.

"Xảy ra chuyện gì?"

Quân Phượng Linh một thân hồng y, anh tư hào sảng, mắt phượng lạnh lùng đảo qua từng người ở đây, lạnh giọng hỏi.

"Thiếu phu nhân!" Hạc Phi gắt gao cắn chặt răng, che lại vết thương không ngừng chảy máu trên chân, nói: "Nữ nhân này là gian tế của nước khác, lại trà trộn vào Hạ gia đến đây muốn ám toán thiếu phu nhân, vừa rồi trong lúc vô tình ta đã phát hiện ra âm mưu của ả, muốn giả vờ đùa giỡn để bắt ả lại, quả nhiên, ả ta không nhịn được nên đã tự làm bại lộ thân phận của mình."

Nghe thấy những lời tráo trở đổi trắng thay đen như thế, quân chúng xung quanh đều không nhịn được mà trợn tròn hai mắt.

Tuy nhiên bọn họ lại không có đứng ra phản bác một lời nào, nói đến cùng thì bản thân bọn họ cũng không có chứng cứ chứng minh là Hạc Phi đang nói dối.

Hạ Văn đứng ở một bên cũng biến sắc, bởi vì lời nói vừa rồi của Hạc Phi cũng đã vô tình lôi luôn Hạ gia xuống nước.

"Mẹ!"

Lúc này, một giọng nói có vẻ lười biếng đột ngột vang lên phía sau lưng của mọi người: "Sao mẹ lại chạy ra đây rồi? Ở đây đông người, cẩn thận làm tổn thương tới đứa bé trong bụng. Những chuyện ở đây cứ giao cho con giải quyết là được rồi!"

Lời vừa dứt thì những người bàng quan kia cũng đã tránh ra tạo thành một con đường đi tới, tức khắc, một bạch y nữ tử liền chậm rãi bước tới.

Từ lúc nghe thấy giọng nói của Vân Lạc Phong, Lâm Nhược Bạch đầu tiên là ngẩn ra, nửa ngày sau, cô mới ngước đầu lên nhìn chằm chằm vào thiếu nữ đang nghênh bước mà đến, tiếp theo, một đôi mắt to tròn sáng ngời liền rưng rưng đầy nước mắt...

"Tiểu Bạch?" Vân Lạc Phong khựng bước, đứng lại, kinh ngạc mà nhìn thân ảnh quen thuộc trước mắt mình: "Tại sao con lại ở chỗ này?"
Bình Luận (0)
Comment