Edit: Sahara
Người nam nhân này, cho dù là hôn mê bất tỉnh thì cũng kháng cự lại sự tiếp xúc của mình.
Ngay cả chạm vào mặt cũng không được.
Cái cảm giác này, thật giống như là trinh tiết liệt nữ, vị chính trượng phu nhà mình mà thủ thân như ngọc.
"Tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?"
Người bên ngoài tựa hồ nghe thấy động tĩnh quá lớn nên đột ngột phá cửa mà vào.
Hồn Vũ nhanh tay lau chùi vết máu trên khóe miệng, nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, sắc mặt hồi phục lại vẻ bình thản như cũ.
"Không có gì, ta chỉ không cẩn thận nên mới bị té ngã, không có việc của các ngươi, lui xuống đi!"
"Dạ!"
Bọn thị vệ không dám nói gì thêm, ôm quyền thi lễ rồi cùng lui xuống.
Hồn Vũ cũng không có nán lại lâu, cô ta quay đầu lại nhìn nam nhân đang hôn mê nằm trên giường lần cuối, đáy mắt bỗng xẹt qua một tia phức tạp dị thường.
Cô ta không biết, rốt cuộc bản thân nghe theo lời phụ thân như vậy là đúng hay là sai?
Cũng không biết, bản thân đối với nam nhân này nhất kiến chung tình, có phải là đã phạm phải sai lầm rất lớn hay không...
Nếu như đây thật sự là sai lầm, thì cô cũng muốn cứ tiếp tục sai lầm như thế.
Nghĩ vậy, Hồn Vũ liền xoay người rời đi, cả người nhanh chóng biến mất trong ánh nắng mặt trời lộng lẫy.
______
Ở một chỗ không xa tại Huyền Âm Sơn, trong một khu rừng, Vân Lạc Phong đang dùng kiếm dạt mấy bụi cỏ dại để tạo một con đường cho mình. Đúng ngay lúc này, một mùi máu tanh loáng thoáng xông vào mũi của cô.
"Chủ nhân, để muội đi xem thế nào?"
Hỏa Hỏa cũng phát hiện ra mùi máu này, cô bé dậm nhẹ chân một cái thì cả người đã phóng tới trước khá xa.
Nửa ngày sau, từ phía trước truyền tới tiếng kêu kinh ngạc của Hỏa Hỏa: "Chủ nhân, là Tần Nguyên. Hắn bị thương rồi!"
Tần Nguyên?
Vân Lạc Phong ngẩng ra, nhanh chóng lắc mình mà đi, khi đến nơi mới phát hiện ra Tần Nguyên đang hôn mê trong một hang động.
Tần Nguyên không biết là đã nằm ở chỗ này bao lâu, mà máu ở dưới thân toàn bộ đều đã biến thành màu nâu, hô hấp của hắn ta cũng trở nên thập phần suy yếu, yếu đến nỗi tùy thời đều có thể ngưng lại.
Trông thấy Tần Nguyên như vậy, nội tâm Vân Lạc Phong đột nhiên thắt chặt lại.
Chẳng lẽ Vân Tiêu thật sự đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Vân Lạc Phong ảo não vạn phần, lúc trước, cô không nên bởi vì quá tin tưởng vào thực lực của chàng mà đồng ý để cho chàng đi!
"Hỏa Hỏa, muội tránh qua một bên!"
Thần sắc Vân Lạc Phong tái nhợt, vội vàng ra lệnh Hỏa Hỏa lui qua một bên, lấy linh thảo từ trong nhẫn không gian ra mà đưa đến bên miệng của Tần Nguyên, giúp hắn ăn vào.
Có lẽ thương thế Tần Nguyên quá nặng, chỉ một cây linh thảo hoàn toàn không cách nào giúp Tần Nguyên bình phục lại ngay lập tức.
Loại thời điểm này, Vân Lạc Phong cũng không quản được nhiều thứ, liên tục lấy linh thảo ra mà đút vào miệng Tần Nguyên.
"Khụ khụ!"
Tần Nguyên bị chất lỏng của linh thảo làm cho sặc, đột ngột ho khan mấy tiếng rồi mơ màng mở mắt ra.
Lọt vào tầm mắt hắn là một khuôn mặt tuyệt mỹ quen thuộc, thời khắc này, trong đôi mắt của thiếu nữ tuyệt mỹ kia ngập tràn giận dữ, bỗng chốc làm cho Tần Nguyên vô cùng hoảng sợ.
"Chủ.... Chủ mẫu, sao.. sao người lại ở đây?"
Thương thế Tần Nguyên còn chưa có bình phục, vì vậy mà giọng nói của hắn có đôi phần suy yếu, còn mang theo một chút khiếp đảm.
"Vân Tiêu đâu?" Vân Lạc Phong nhướng nhướng mi, lạnh giọng hỏi.
Tần Nguyên với khuôn mặt trắng bệch của mình lúc này chỉ biết cười khổ: "Khoảng thời gian trước, chủ tử phát hiện ra hành tung của Bạch Túc, chúng ta liền truy đuổi hắn tới tận nơi này, hơn nữa, chủ tử còn thành công bắt được Bạch Túc, lúc thấy sắp giết chết được hắn ta, thì đột nhiên chủ tử lại đột phá.... "
Công pháp mà Vân Tiêu tu luyện có chút đặc thù, thời điểm mà hắn đột phá sẽ khiến bản thân rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Ai mà có thể đoán được, Vân Tiêu vậy mà lại đột phá ngay thời điểm đang chiến đầu cùng với Bạch Túc?
Cũng nguyên do này mà lúc ấy Vân Tiêu đột nhiên mất đi tất cả sức chiến đấu.
"Chủ tử bỗng nhiên đột phá, Bạch Túc nhân cơ hội này đánh lén chủ tử, khiến người bị thương không nhẹ. Thuộc hạ vất vả lắm mới cứu được chủ tử, cùng trốn tới Huyền Âm Sơn này. Lúc ấy cả thuộc hạ và chủ tử đều bị trọng thương. Càng không ngờ, vô tình lại gặp phải người ở Huyền Âm Sơn này..."