Edit: Sahara
Ngoài trừ lần đầu tiên song tu với Vân Tiêu là đột phá đến Tôn Linh Giả trung giai ra thì những lần sau không có hiệu quả như lần đầu, tuy nhiên, thu hoạch của Vân Lạc Phong cũng không nhỏ, hơn nữa, tối qua bận rộn cùng Vân Tiêu cả đêm, cho nên lúc này thực lực của Vân Lạc Phong cũng đã tới bên cạnh bình cảnh đột phá.
Chỉ còn thiếu một cơ hội, thì cô có thể đột phá tới Tôn Linh Giả cao giai.
Tôn Linh Giả cao giai, chỉ kém Thánh Linh Giả một bước, cũng được xem như là một cường giả cường đại trong Vô Hồi Đại Lục này, không còn là kẻ người thấy người khinh nữa.
Bỗng nhiên, Vân Lạc Phong mở bừng hai mắt, đôi mắt đen láy như bầu trời đêm chợt lóe lên tia sáng khó hiểu.
Thực lực trên Thánh Linh Giả? Thì đã sao chứ?
Rồi cũng có ngày, cô đạt được tới cái cảnh giới ấy.
Hơn nữa, Vân Lạc Phong cô tin tưởng, cái ngày đó chắc chắn sẽ không xa.
______
Diệp gia.
Trong sân an tĩnh, Vân Thanh Nhã nhàn nhạt nâng lấy chén trà đưa lên môi, tư thái kia muốn bao nhiêu ưu nhã cao quý thì có bấy nhiêu, khuôn mặt thanh lãnh đang nở một nụ cười khẽ.
Ngồi đối diện với Vân Thanh Nhã là một nam nhân trung niên diện mạo anh tuấn, ngũ quan thâm thúy như được điêu khắc rõ ràng, đôi mày kiếm ẩn chứa sát khí tích tụ nhiều năm do chinh chiến sa trường.
Chỉ là, khi đối diện với cố nhân, người này mới thu liễm đi một chút hơi thở trên người mình.
"Thanh Nhã, chúng ta đã có bao nhiêu năm không gặp rồi, đáng tiếc, huynh trưởng và tẩu tẩu của đệ đều không còn nữa!"
Nhớ lại chuyện cũ, Giản Thành Văn bất giác có chút cảm thán trong lòng.
Thời gian như nước, năm tháng thoi đưa.
Chỉ nháy mắt thì đã trôi qua hết mười mấy năm.
Theo năm tháng, huynh đệ cùng hồng nhan đều bị thời gian bào mòn, dần dần biến mất đi trong dòng chảy của lịch sử.
Giữa mày Vân Thanh Nhã xuất hiện một mạt ưu sầu, hắn đặt chén trà trong tay xuống, nhàn nhạt nói: "Huynh trưởng cùng đại tẩu đều là bị kẻ gian hại chết, nếu không, tiểu Phong nhi cũng không phải sống ủy khuất nhiều năm như vậy!"
Nếu như phu thê Bạch Linh còn sống, thì trong toàn bộ Long Nguyên Quốc, tuyệt đối sẽ không có một người nào dám động tới Vân Lạc Phong một phân một hào nào.
Ai mà không biết người đại tẩu này của mình ngoài mặt thì rất ôn nhu, kỳ thực bên trong lại vô cùng mạnh mẽ, đại tẩu làm sao lại cho phép kẻ nào ức hiếp nữ nhi của mình cho được?
"Giản huynh, hôm nay huynh tới đây chắc không phải chỉ là vì muốn ôn lại chuyện cũ với đệ thôi chứ?" Vân Thanh Nhã nhợt nhạt cười, nụ cười kia tựa như một cơn gió nhẹ, có thể xoa dịu nội tâm bi thương của người khác.
Giản Thành Văn cười khổ một tiếng: "Huynh cũng chỉ là trong lòng buồn bực mà không có chỗ phát tiết, cho nên mới tới tìm đệ. Huynh đoán mấy ngày này chắc đệ cũng đã có nghe nói tới rồi, qua một thời gian nữa thì sẽ tới ngày tổ chức đại hội tranh tài giữa chư quốc. Thiên Vân Quốc chúng ta là một quốc gia còn non trẻ, thiếu thốn nhân tài, vì chuyện này mà mấy ngày qua đám đại thần trong triều cứ tranh cãi không ngừng, bất đắc dĩ huynh mới đến đây tìm một chút thanh tĩnh!"
"Giản huynh, đệ khuyên huynh một câu, chuyện này ngàn vạn lần đừng đến tìm tiểu Phong nhi nhà chúng ta!" Vân Thanh Nhã cười cười: "Bằng không, lấy tính cách của nha đầu này, quốc gia nào đắc tội với nó, nhẹ nhất thì cũng bị nó lật ngược lên trời!"
Nếu là người bình thường, khi nói đến tính tình không ai bì nổi được như thế này của cháu gái mình, thì ít nhiều gì cũng sẽ mang theo một chút trách cứ.
Nhưng Vân Thanh Nhã lại không có như vậy!
Lúc Vân Thanh Nhã nói những lời này, chẳng những không có một chút ý trách cứ, ngược lại còn mang theo vô vàng yêu thương và dung túng.
Khóe miệng Giản Thành Văn khẽ giật giật mấy cái, xác thật, lấy tính cách của Vân Lạc Phong, con bé khẳng định là sẽ không bao giờ để bản thân mình chịu ủy khuất! Nếu như đến đại hội tranh tài của chư quốc mà bị đám thiên tài của Lam Tường Quốc khi dễ, đoán chừng con bé sẽ lôi bọn chúng ra mà đánh một trận mất thôi.
Đến lúc đó, quả thật là lật trời mà.
"Huynh xem bệ hạ tựa hồ là muốn nhờ tiểu Lạc Phong cứu trợ, huynh nhất định sẽ khuyên bảo bệ hạ, bằng không, e là đến lúc đó các quốc gia khác sẽ liên hợp lại mà cáo trạng Thiên Vân Quốc ta mất!" Giản Thành Văn sờ sờ cằm: "Tuy rằng trong lòng huynh thì lại rất muốn chứng kiến cái cảnh tiểu Lạc Phong đem cái đám vô pháp vô thiên kia đánh một trận đến mức phải kêu cha gọi mẹ."