Edit: Sahara
"Chờ đã!" Vân Lạc Phong đột nhiên mở miệng gọi Giản Thành Văn lại: "Giản thúc, nếu như con đoán không lầm thì thúc hẳn là đã tới cảnh giới Tôn Linh Giả trung giai rồi nhỉ?"
Giản Thành Văn gật gật đầu: "Đúng vậy, mấy ngày trước thúc mới đột phá đến trung giai!"
Vân Lạc Phong sau khi nghe thấy những lời này thì liền lấy từ nhẫn không gian ra một quả trái cây đưa đến trước mặt Giản Thành Văn.
"Trái cây này có thể làm thúc đột phá đến cao giai! Nhưng con có một yêu cầu, thúc không thể để cho bất kỳ người nào biết là con giúp thúc đột phá!"
Giản Thành Văn kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong: "Con nói thứ này có thể làm ta đột phá đến cao giai?"
Vân Lạc Phong gật đầu.
Tức khắc, Giản Thành Văn liền ngây ngẩn cả người, thân mình run rẩy không thôi, ông vươn tay ra đón lấy quả trái cây Vân Lạc Phong đưa tới mà hung hăng nuốt một ngụm nước miếng.
"Tiểu Lạc Phong, Giản thúc ta thiếu con quá nhiều ân tình rồi!"
Đối với Vân Lạc Phong, Giản Thành Văn luôn luôn tin tưởng không hề nghi ngờ, vì vậy mà từ lúc Vân Lạc Phong nói những lời này, Giản Thành Văn chưa từng hoài nghi mức độ chân thật của nó.
"Trong lúc con không ở nhà, thúc giúp con bảo vệ tốt cho gia gia là được!"
Vân Lạc Phong ngẩng đầu lên: "Đây là yêu cầu thứ hai của con!"
Chỉ có giữ lại bên người lão gia tử càng nhiều cường giả hơn, thì Vân Lạc Phong cô mới yên tâm mà rời khỏi Vô Hồi Đại Lục.
"Con yên tâm, Giản Thành Văn ta cho dù có chết cũng sẽ không để cho ai tổn thương đến lão gia tử một phân một hào nào!"
Giản Thành Văn thu lấy trái cây, thần thái trịnh trọng nghiêm túc mà tuyên thệ!
Ai có ngờ! Một lời thành sấm của Giản Thành Văn ngày hôm nay, đã đưa đến hành động dùng thân thể chính mình ngăn chặn hết những đòn công kích gai nhọn thay cho lão gia tử của Giản Thành Văn ngày sau.
Ngày hôm đó, Giản Thành Văn đã hết lòng nghiêm túc tuân thủ lời hứa, cũng giống như sự nghiêm túc của ông khi đưa ra lời tuyên thệ lúc này.
"Đa tạ!"
Vân Lạc Phong mỉm cười, trịnh trọng nói lời đa tạ với Giản Thành Văn: "Vậy lão gia tử nhà con xin giao lại cho thúc!"
"Ha ha!" Giản Thành Văn sảng khoái cười to hai tiếng: "Tiểu Lạc Phong, con hà tất phải khách sáo cùng với thúc? Cho dù không có trái cây này, thì lão gia tử cũng là phụ thân của huynh đệ nhà ta, thúc cũng sẽ vì huynh đệ mình mà bảo vệ tốt cho người nhà của hắn, điểm này con có thể yên tâm!"
Đúng lúc này, Vân Thanh Nhã đi thông báo cho lão gia tử cũng đã quay trở lại, từ xa xa, hắn đã nghe thấy những lời này của Giản Thành Văn, gương mặt thanh lãnh chợt nảy sinh ý cười.
Gia hỏa này, cứ luôn luôn trung thực giữ chữ tín, xem trọng nghĩa khí hơn bất cứ thứ gì trên đời, bằng không, ngày đó, huynh trưởng nhà mình cũng sẽ không vừa gặp mà như đã quen thân với hắn, trở thành tri kỉ.
"Phong nhi, gia gia con và những người khác đang ở đại sảnh chờ con!"
Vân Thanh Nhã thu hồi tầm mắt, rũ mi cong môi cười nhạt.
"Vậy chúng ta đi thôi!"
Vân Lạc Phong xoay người đi thẳng về hướng đại sảnh, một thân bạch y hơn cả tuyết, đẹp không sao tả nổi!
_____
Trong tiền viện.
Lão gia tử đang nôn nóng đứng ở cửa, đôi mắt nhìn thẳng ra ngoài không dừng được.
Ông vốn dĩ là đang ngồi uống trà cùng với Diệp gia chủ, ai ngờ Vân Thanh Nhã đột nhiên chạy tới nói cho ông biết là Vân Lạc Phong đã về rồi, ông liền vội vàng ném lão già kia ở lại đó một mình mà chạy như điên đến đây.
Vốn ông định theo Vân Thanh Nhã đi theo thẳng đến sân viện bên ngoài luôn, nhưng đôi chân già của ông lại không theo kịp Vân Thanh Nhã, mới đi được nữa đường thì đã bị bỏ rơi lại phía sau rồi.
Phu thê Diệp Cảnh Thần và Quân Phượng Linh đưa mắt nhìn nhau, rồi yên tĩnh làm bạn bên người lão gia tử, khuôn mặt của hai người đều treo lên ý cười, ánh mắt cũng nương theo tầm nhìn của lão gia tử mà nhìn ra bên ngoài.
Đột nhiên, thân ảnh của Vân Thanh Nhã lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.
Mà đi theo bên cạnh nam nhân thanh lãnh kia, còn có một thiếu nữ tuyệt mỹ khuynh thành.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy thiếu nữ kia, trên mặt lão gia tử liền treo lên ý mừng, nhưng giọng điệu khi nói thì lại mang theo trách cứ: "Con nha đầu thúi nhà ngươi, vẫn còn biết đường trở về hả? Ngươi chơi trò mất tích chơi đến nghiện rồi phải không? Lần nào cũng im hơi lặng tiếng mà bỏ đi, ngươi nói lại một tiếng cùng với lão tử thì sẽ chết sao?"
Lão gia tử tức đến râu cũng run loạn lên, nói cho cùng thì số lần Vân Lạc Phong để lại thư rồi biến mất cũng không ít rồi!