Edit: Sahara
Thời gian cứ thế trôi qua.
Dưới ánh mắt đầy trào phúng của những người kia, Chung Linh Nhi cuối cùng cũng dừng bút, bình tĩnh đi về phía nam nhân trung niên trên đài cao.
Toàn bộ hội trường, cũng theo đó mà trở nên vô cùng yên tĩnh.
Hai mày Long Nguyên chau lại, phân phó thái giám nhận lấy tờ giấy mà Chung Linh Nhi đưa tới.
Thái giám lĩnh mệnh đi lên phía trước, cẩn thận nhận lấy tờ giấy còn chưa khô mực, sau đó lại đi tới trước mặt vài vị lão giả.
Trên hội trường tỷ thí, ngoại trừ người chủ trì đại hội tranh tài là hoàng đế và Quý Phi, còn có các ngự y trong đế quốc được thành lập thành một đoàn khảo hạch. Các ngự y này đều có thanh danh vang dội, để bọn họ làm thành viên của khảo hạch đoàn tự nhiên là không còn gì tốt hơn.
Một vị lão giả trong số đó tiếp nhận lấy tờ giấy, hơi nhìn lướt qua, ngay sau đó trong mắt ông ta liền tràn đầy khiếp sợ.
"Các ngươi mau nhìn xem!"
Thái độ của lão giả kia khiến những người khác phải giật mình.
Nghe được lời này, những vị lão giả còn lại cũng ngoáy đầu nhìn sang. Sau khi nhìn thấy nội dung trên giấy, thì tất cả đều có cùng một sắc mặt như vị lão giả đầu tiên.
"Đây.. Là có chuyện gì?"
"Chẳng lẽ Chung Linh Nhi kia viết bậy viết bạ vô căn cứ, cho nên chọc giận các vị ngự y trong khảo hạch đoàn?"
Mọi người bên dưới bắt đầu châu đầu ghé tai nhau, cùng nghị luận sôi nổi.
Thân phận Chung Linh Nhi bày rành rành ra đó, chỉ là một thị nữ thay thế các thiên tài Thiên Vân Quốc tới đây chịu nhục mà thôi, sẽ có được bản lĩnh bao lớn kia chứ? Nếu thực sự có được thực lực khiến cho các vị ngự y chấn kinh bội phục, vậy thì đã không phải là một thị nữ rồi.
Tuy nhiên chuyện tiếp diễn sau đó, lại giống như là một cái tát, hung hăng vả vào mặt của đám người tự cho là đúng bên dưới.
"Hoàn mỹ! Đáp án này thật hoàn mỹ! Một chữ cũng không sai! Viết rất kỹ càng tỉ mỉ!"
Chúng ngự y đều gật đầu tán thưởng, cho dù thiên tài tham gia tỷ thí hạng mục này khá đông, nhưng muốn nội trong một thời gian ngắn mà có thể viết ra được công dụng của dược liệu kỹ càng tỉ mỉ thế này, sợ là hiếm có người nào có thể làm được.
Cũng khó trách tại sao trước đó chúng ngự y lại tỏ ra khiếp sợ như thế.
Thiên Tề uể oải ném bút lông trong tay xuống, ánh mắt nhìn về phía Chung Linh Nhi lại khá phức tạp: "Cô nương chắc hẳn không thể nào chỉ là một thị nữ có phải không?"
Thân là một thị nữ, làm sao lại có được thực lực bậc này?
Chung Linh Nhi hơi hơi nâng cằm: "Thân phận của ta xác thật là thị nữ, tuyệt đối không giả!"
"Cô nương!" trên đài cao, một lão giả khẽ cười mà nói: "Không biết lão hủ có thể hỏi cô nương đã bái vị danh y nào làm sư phụ hay không?"
Vừa nghe lời này, trên mặt Chung Linh Nhi liền lộ ra vẻ đắc ý, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo: "Sư phụ ta, đồng thời cũng chính là tiểu thư nhà ta, Vân Lạc Phong!"
Cô xác thật rất kiêu ngạo!
Bởi vì cô có một tiểu thư, cũng là chủ tử như Vân Lạc Phong.
Bắt đầu từ cái năm mà Chung Linh Nhi cô thề nguyện trung thành với tiểu thư, thì tương lai của cô đã được định sẵn là sẽ không đi trên một con đường tầm thường.
Thời khắc này đây, Chung Linh Nhi bỗng dưng lại thấy vô cùng cảm kích đối vời thái tử Cao Lăng của Long Nguyên Quốc, nếu như không có sự phòng bị của hoàng tộc Long Nguyên Quốc đối với tướng quân phủ vào năm đó, thì thái tử Cao Lăng đã không tuyển chọn lấy một người trời sinh đã là kẻ vô dụng như cô mà đưa đến tướng quân phủ.
Đám người bên dưới ồ lên, rồi bắt đầu ầm ĩ không thôi.
Khó trách, một người được các ngự y cùa Thiên Hồi Đế Quốc khen ngợi hết lời như vậy mà lại chỉ là một thị nữ. Nếu Vân Lạc Phong thật sự có được y thuật cường đại vô song mà nói, vậy những người kia đương nhiên là sẽ cam tâm tình nguyện làm người hầu cho Vân Lạc Phong rồi.
Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết phải là, Vân Lạc Phong thật sự có cái bản lĩnh này!
Mà trong cảm nhận của đại đa số người ở đây, thiên tài nhiều như lông trâu, cho dù thị nữ này được khen ngợi hết lời thì như thế nào? Có trí nhớ tốt đối với công dụng của dược liệu không đại biểu cho việc có thực lực.
Thiên tài thi đấu ngày hôm nay nhiều như mây, thị nữ này cũng chẳng có được bao nhiêu phần thắng.
Chung Linh Nhi ngẩng đầu ưỡn ngực, dưới thái độ kinh ngạc, nghi ngờ, và cả sự trào phúng coi thường của những người kia, cô lại giống như một con khổng tước* kiêu ngạo bước xuống đài thi đấu, đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong.
(*khổng tước: con công)"Tiểu thư, thuộc hạ sẽ không làm cho người thất vọng!"
Cho dù phải dốc hết toàn lực, cô cũng phải thắng được đối thủ của mình.
"Vất vả rồi!" Vân Lạc Phong hơi hơi mỉm cười, sau đó lại dời tầm mắt đến trên đài thi đấu.
Sau khi trận tỷ thí của Chung Linh Nhi kết thúc, các thí sinh của từng tổ thi đấu do thái giám lần lượt đọc tên cũng lần lượt lên đài tỷ thí mà hoàn thành bài thi của mình.