Edit: Sahara
Tuy nhiên, đối với loại dược liệu trân quý như Tuyết Tầm, dù nó đã chết thì cũng cần phải dùng hàn băng để bảo quản xác của nó, nếu không nó sẽ bị phân hủy rất nhanh.
Sau khi Vân Lạc Phong nghe thấy lời nói kia của Long Nguyên thì liền đi đến ngay bên cạnh Tuyết Tầm.
Cô đảo mắt qua mọi thứ trên bàn một lượt, tiếp theo không hề có chút chần chừ nào mà đi đến bên cạnh một cây thảo dược trong số đó. Vân Lạc Phong hái một lá của cây thảo dược kia, dùng chiếc lá ấy cẩn thận bao bọc lại xác của Tuyết Tầm...
"Huyền Băng Diệp?"
Mọi người sửng sốt, không hiểu Vân Lạc Phong dùng Huyền Băng Diệp để làm gì.
Thanh Mộc, Cát Dương và các vị ngự y khác cũng ngẩn ngơ, không hiểu gì cả mà nhìn chăm chú từng hành động của Vân Lạc Phong.
Lúc này, lòng bàn tay Vân Lạc Phong bỗng cháy phựt lên một ngọn lửa, từ từ thiêu đốt Huyền Băng Diệp đang bao bọc lấy xác của Tuyết Tầm.
Nụ cười trên mặt Liễu Thần Dật lại càng tươi hơn.
Nữ nhân này đúng là ngu ngốc, lại trực tiếp dùng lửa để đốt Tuyết Tầm, cô ta cho rằng dùng một lá Huyền Băng Diệp là có thể ngăn cản được sức nóng của ngọn lửa hay sao? Đúng thật là quá ngây thơ mà....
Không bao lâu sao, Vân Lạc Phong thu lại ngọn lửa trong tay mình, trước ánh mắt của tất cả mọi người ở đây, cô chậm rãi mở lá Huyền Băng Diệp ra.
Huyền Băng Diệp được mở, lộ ra xác của Tuyết Tầm, thân mình vốn dĩ trắng như tuyết của nó lúc này đã bị thiêu đốt thành màu đen, tản mát ra một mùi hương thơm ngát, làm cho Lâm Nhược Bạch không tự chủ được mà nuốt xuống một ngụm nước miếng thật mạnh, ngón tay còn đưa lên chùi chùi lấy mép miệng của mình.
(*tiểu Bạch đáng yêu, Sa yêu em, moah moah)"Lúc này mà có thể ăn được cái kia thì quá tốt rồi..... "
Đối với tiểu tham ăn như Lâm Nhược Bạch mà nói, trong đầu của cô chỉ chứa toàn là mỹ thực, hơn nữa, Lâm Nhược Bạch chẳng phải là người tinh thông y thuật, cho nên căn bản là cô không biết được hành vi này của sư phụ mình đại biểu cho cái gì.
So sánh với Lâm Nhược Bạch, những người khác lại đang nhận lấy sự kinh hách không nhỏ, trong mắt họ tràn đầy kinh ngạc không thôi!
Tuyết Tầm.... Không hề biến mất?
"Ta hiểu rồi!" Thanh Mộc đột nhiên đứng bật dậy, kích động mà nhìn Vân Lạc Phong: "Vân cô nương, cô dùng Huyền Băng Diệp bao bọc lấy xác Tuyết Tầm, mục đích không phải là để giảm đi sức nóng của ngọn lửa, mà là để phong tỏa linh khí của Tuyết Tầm, một khi linh khí của nó bị phong tỏa, thì nó tất nhiên không thể biến mất được!"
Thanh Mộc càng nói càng kích động, hai mắt không ngừng tỏa sáng giống như là phát hiện ra được một đại lục mới vậy.
"Vân cô nương, cô có biết việc làm ngày hôm nay của cô sẽ mang đến sức ảnh hưởng lớn như thế nào cho đại lục hay không? Tuyết Tầm bị nghiền thành bột phấn, dù đã ngăn được linh khí tiêu tán của nó, nhưng đồng thời hiệu quả khi sử dụng nó cũng không còn hoàn thiện như lúc đầu. Nhưng mà hiện tại cô đã thay tất cả y sư giải quyết được cái thiên cổ nan để này! Nếu có thể dùng cả cơ thể nguyên vẹn của Tuyết Tầm làm thuốc, vậy sẽ mang lại được hiệu quả gấp mười lần!"
Mà lúc này đây, Liễu Thần Dật mang một sắc mặt vô cùng khó coi đều bị tất cả mọi người xem nhẹ, ánh mắt của bọn họ đều đang tập trung về phía của Vân Lạc Phong.
Ngay cả những kẻ trước đó không ngừng trào phúng Vân Lạc Phong, thì hiện tại cũng đã phải thay đổi cách nhìn của mình đối với vị bạch y nữ tử trên đài thi đấu kia.
Trước Vân Lạc Phong, chưa từng có một người nào nghĩ ra được phương pháp dùng Huyền Băng Diệp để phong tỏa linh khí của Tuyết Tầm.
Là cô, chính cô đã giải quyết được vấn đề làm cho tất cả y sư trên đại lục này đau đầu!
Cho dù trong cuộc tỷ thí tiếp theo cô có gặp phải bất lợi, nhưng chỉ bằng vào hành động lúc này của cô thì cũng đã đủ để ghi tên vào sử sách, được sự kính ngưỡng của mọi người....
Sắc mặt Liễu Thần Dật ngày một khó coi hơn, hắn nhân lúc ánh mắt của tất cả mọi người đều bị Vân Lạc Phong thu hút mà mang khuôn mặt xám xịt rời đi, chẳng còn chút mặt mũi nào để tiếp tục lưu lại nơi này nữa.
"Vân cô nương...." Cát Dương nhìn Vân Lạc Phong, khẽ cười mà nói: "Lúc nãy ta có để ý thấy cô nương dùng tay trái để viết chữ, lão hủ xin mạn phép hỏi, có phải tay phải của cô nương có vấn đề gì phải không? Nếu như cô nương có điều gì cần được giúp đỡ, thì xin cứ nói cùng chúng ta đừng ngại. Cô nương đã giúp y sư toàn thiên hạ giải quyết được một thiên cổ nan đề, chúng ta nhất định sẽ tận tình tương trợ!"
Vân Lạc Phong theo bản năng sờ sờ cánh tay phải không còn chút cảm giác nào của mình mà lắc lắc đầu: "Không cần!"
Vân Lạc Phong cô từng nói rồi, mất một cánh tay phải, cô không có gì hối hận!