Quỷ Đế Độc Phi: Đại Tỷ Phế Vật Nghịch Thiên

Chương 110.2

Đại trưởng lão chính là Huyền Tông Trung Cảnh, nhưng thực lực nhị trưởng lão thấp một ít, là Huyền Tông Sơ Cảnh.

Cho dù như vậy thì làm sao? Nàng Tằng Lạc Băng ở phương diện độc thuật xông ra như vậy, huyền thuật đấu không lại, vậy thì dụng độc!

“thật kì quái, vì cái gì thần thức tìm không ra nha đầu kia?”

Giọng nói nhị trưởng lão buồn bực truyền đến.

“Nha đầu thúi kia thần bí, cho dù thần thức đều có thể che chắn, chúng ta đây tìm từng cái huyệt động, lão thân không tin tìm không thấy nàng!” Đại trưởng lão nghiến răng nghiến lợi nói.

Phượng Thiên Tuyết đả thương Trinh Như Ý, gây ra nguy cơ cho hai trưởng lão, nếu để Phượng Thiên Tuyết trưởng thành lên, có lẽ Như Ý Tông sẽ bị nàng nghiền áp, cho nên các bà chú ý Phượng Thiên Tuyết rời đi bách hoa sơn, lập tức cùng nhau theo lại đây.

Đáng tiếc trong quá trình tìm kiếm cũng không như nguyện, các bà ước chừng tìm hết một canh giờ, mới tìm được nơi huyệt động có Phượng Thiên Tuyết.

Hai vị trưởng lão đi vào, huyệt động giống như hành lang dài chín khúc, quanh co khúc khuỷu, không biết chuyển đổi nhiều ít khúc cong, phía trước rộng mở thông suốt, vậy mà xuất hiện một cái sảnh vòng tròn, trên tường còn treo rất nhiều Nguyệt Lượng Thạch!

Nguyệt Lượng Thạch tản ra ánh sáng nhu hòa, hòa với viên dạ minh châu trên bàn kia giống như một vòng minh nguyệt, chiếu sáng toàn bộ sảnh vòng tròn!

Phượng Thiên Tuyết vậy mà an vị ở phía trước sảnh vòng tròn, cầm một tờ giấy lam viết chút gì.

“Ha ha, tìm được rồi!” Nhị trưởng lão cười lạnh một tiếng, trong mắt lóe ra ánh sáng tàn bạo.

Nha đầu thúi này cũng dám đả thương Trinh Như Ý, kia chính là tâm can bảo bối của Như Ý Tông các bà, chán sống mới dám kiêu ngạo như vậy!

“Nha đầu thúi, để mạng lại! Đêm nay lão thân nhất định phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn, hủy đi xương cốt uống máu!” Nhị trưởng lão cười lạnh gầm lên tới bên trong Phượng Thiên Tuyết.

Nhưng giọng nói của bà, vậy mà bị bắn ngược trở về!

“Không tốt, nơi này khả năng có mai phục!” Sắc mặt đại trưởng lão biến đổi, cảm giác được dưới chân bùn đất có chút buông lỏng.

Đại trưởng lão vừa mới nói xong, chỉ nghe được phanh phanh phanh vài tiếng, đại trưởng lão và nhị trưởng lão đồng thời bị nổ bay!

Các bà nặng nề nện vào một bên vách động, lại nặng nề té rớt trên mặt đất.

Hơn nữa lực lượng nổ mạnh phù màu lam vừa mới nổ kia, hai lão bà đều bị nổ đến xiêm y cơ hồ rách nát, sợi tóc bị đốt một mảnh, toàn thân có thương tổn lớn lớn bé bé!

Tuy rằng các bà đã tận lực lấy linh khí hộ thể đúng lúc, nhưng mà nổ mạnh phù màu lam kia uy lực quá lớn! 

Các bà có thể nhặt về một cái mệnh đều tính không tồi.

“Đại trưởng lão…… Ngươi không sao chứ?” Nhị trưởng lão cố hết sức bò lên, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều bị nổ tung.

Máu đầy mặt Đại trưởng lão, ngũ quan vặn vẹo nhìn Phượng Thiên Tuyết bên trong an tĩnh vẽ bùa như cũ!

“Nàng…… Vậy mà còn có nhiều lam giai nổ mạnh phù như vậy! Chúng ta…… Chúng ta đi mau!” Đại trưởng lão hối hận đến cực điểm, không nghĩ tới Phượng Thiên Tuyết sẽ có nhiều nổ mạnh phù như vậy!

Nổ mạnh phù màu lam vốn dĩ không nhiều lắm, bởi vậy, càng ám chỉ người phía sau nàng, tuyệt đối vô cùng cường hãn, không dung các bà tiểu nhân bực này đi khiêu khích!

“Đại trưởng lão…… Chúng ta…… Làm sao cam tâm?” Nhị trưởng lão nóng nảy, nhưng mà trong miệng ngòn ngọt, vậy mà rốt cuộc nói không nên lời.

Còn tiếp như vậy, bà nhất định sẽ quải rớt.

Thương tổn của Đại trưởng lão thương không có nặng như nhị trưởng lão, bà miễn cưỡng bò lên, đem một viên Hộ Tâm Đan cho nhị trưởng lão ăn vào, lúc sau đỡ bà nghiêng ngả lảo đảo chạy thoát huyệt động này!

Giờ này khắc này Phượng Thiên Tuyết, chuyên tâm vẽ phù, hết thảy vừa mới xảy ra nàng không có nghe được, bởi vì nàng dùng cách ly phù, cách ly nơi này cùng hết thảy bên ngoài!
Bình Luận (0)
Comment