Quỷ Đế Độc Phi: Đại Tỷ Phế Vật Nghịch Thiên

Chương 17.1

Phượng Thiên Trạch hơi ngừng lại, khuôn mặt nhỏ phồng lên: "Tỷ tỷ nói chuyện càng lúc càng khó hiểu, chẳng qua đệ nhìn sơ cũng biết là sắp có trò vui để xem nha, ha ha!".

Phượng Thiên Tuyết cười nhẹ, nhìn Phượng Thiên Trạch dần đỏ bừng khuôn mặt nhỏ, ý cười trên môi càng sâu thêm.

Sau một canh giờ, Phượng Thiên Tuyết và Phượng Thiên Trạch cùng nhau về tới Phượng phủ.

Phượng Tử Bách và Lâm thị, Phượng Hàm Yên đều đứng ở cửa lớn nghênh đón tỷ đệ Phượng Thiên Tuyết, nhìn thấy cái thế này, Phượng Thiên Tuyết ngầm cười lạnh.

Chẳng qua Phượng Tử Bách nghe nói nàng đã có thể tu luyện, còn đánh cho Phượng Hiểu Vũ cấp ba thành đầu heo, lúc này mới chịu đón nàng về phủ!

Bởi có thêm một huyền thuật sư cho Phượng phủ, có thể sẽ được Hoàng tộc coi trọng đây.

"Thiên Tuyết, khoảng thời gian này con khổ cực rồi, mau đến đây nào!". Phượng Tử Bách tươi cười nói.

"Đúng vậy đó, có vẻ Thiên Trạch lớn hơn nhiều rồi!". Lâm thị cũng cười nói, tiến lên cầm tay Phượng Thiên Tuyết.

Phượng Thiên Tuyết vội vàng rút tay về, thản nhiên nói: "Tay Thiên Tuyết hơi nhiều mồ hôi, sợ nhị di nương khó chịu.".

Ba chữ nhị di nương khiến nụ cười của Lâm thị hơi cứng lại, nhưng rồi lập tức lại cười rạng rỡ: "Đâu có đâu có, nhị di nương của con đâu có phải người õng ẹo vậy chứ? Lý ma ma, dặn dò phòng bếp làm thêm mấy món nữa, đại tiểu thư và đại công tử đã về phủ rồi!". Phượng Thiên Tuyết thầm cười lạnh, Lâm thị này, còn sợ người ngoài chưa biết bà ta thấu tình đạt lý, cố ý nói trước mặt người ngoài như thế.

"Đúng đúng, mau gọi phòng bếp làm thêm mấy món nữa, Thiên Trạch... Thế mà đã lên tới cấp hai rồi, không tệ!".

Phượng Tử Bách cười đến nỗi muốn rụng hết cả răng, hắn đã ngầm thăm dò qua thực lực huyền thuật của Phượng Thiên Tuyết, thứ phế vật này lại có thể đạt đến cấp bốn, quả thật là nghịch thiên!

Phải biết rằng Phượng Hàm Yên phải dựa vào vô số linh dược mới miễn cưỡng đạt đến trung cảnh cấp năm! Bây giờ bế quan nửa tháng, còn chưa biết thế nào đâu!

"Phụ thân, nhị di nương, Hàm Yên muội muội, chúng ta về rồi!". Phượng Thiên Tuyết lạnh nhạt nói, trên người là khí tức không hề hèn yếu, thái độ tự nhiên như thế khiến Phượng Hàm Yên có phần chấn kinh!

Con nhóc này, có vẻ đã thay đổi rất nhiều rồi nhỉ?

"Trở về thì tốt, về là tốt rồi! Không đoán nổi tới Dược Viên tôi luyện nhiều năm như vậy hóa ra lại có tiền đồ!". Phượng Tử Bách dối trá nở nụ cười.

Tôi luyện?

Phượng Thiên Tuyết cong khóe môi, khoảng thời gian quả thật sống không bằng chết này, cuối cùng phải kết thúc rồi!

Ở Dược Viên, nàng và Thiên Trạch đã tôi luyện đến bong từng lớp da, vô số lần bị ức hiếp, thật sự là tôi luyện tốt!

Bước vào Phượng phủ, cảnh vật chung quanh Phượng phủ thanh nhã, tuy không quá hoa lệ, song cũng được tính là nơi ở của người giàu có.

Đình đài lầu các, ao nước thăm thẳm, hương hoa vờn quanh, bướm trắng rập rờn.

Cái này không hề giống với Phượng phủ trong quá khứ, mà trong sảnh lớn thì ngược lại, cứ như mới tô son trát phấn thêm một lần, càng trở nên to lớn hơn.

Cột trụ mạ vàng khắc hoa mẫu đơn phú quý, kỷ trà trang trí hoa lê, ghế bằng gỗ lim, thật vô cùng sang trọng!

"Thiên Tuyết, trước đây chẳng phải con không thể tu luyện sao? Sao bỗng nhiên lại có thể, còn lên tới cấp bốn?". Phượng Tử Bách dụ dỗ, hắn là một kẻ tiểu nhân tham lam, lỡ đâu trên người con gái hắn có viên thuốc thần kỳ nào, tất nhiên hắn sẽ ép lấy bằng được.

Phượng Thiên Tuyết mỉm cười: "Phụ thân, Thiên Tuyết được một vị cao nhân tương trợ, đả thông kinh mạch, cũng không biết vì sao, Thiên Tuyết vừa tu luyện đã liên tục lên cấp.".

"Cao nhân kia đã cho Thiên Thuyết thuốc gì sao?".

Lâm thị cũng vội vàng hỏi.

"Vâng... Cao nhân kia che mặt, cho Thiên Tuyết uống một viên thuốc màu đỏ, về sau thì không cho thêm cái gì nữa.". Phượng Thiên Tuyết thản nhiên nói.

"Vậy cũng tốt, cũng tốt!". Phượng Tử Bách không khỏi có chút thất vọng, nhìn Lâm thị liếc nhau một cái, đồng thời đặt câu hỏi với Phượng Thiên Trạch.

Bình Luận (0)
Comment